Kiều Phương Hạ bấy giờ mới biết, đồ trong tủ lạnh đều do Vân Nguyệt tự tay chuẩn bị mà không phải người phụ nữ nào khác vô tình để lại. Vân Nguyệt thu xếp mọi thứ gọn gàng, quay sang nhìn Kiều Phương Hạ.
“Lúc trước mợ có hỏi Đình Tuấn, nó bảo con gầy. Giờ mợ nhìn kĩ mới thấy, đúng là gầy thật. Thích ăn cái gì, tối nay mợ làm cho con ăn.
Đến đây rồi thì xem như đang nghỉ phép, đừng quan tâm chuyện tăng cân”
Kiều Phương Hạ len lén nhìn ình Tuấn, anh cảm thấy vẻ mặt cô so với lúc vừa bước vào hòa hoãn hơn nhiều, suy nghĩ hồi lâu liền hiểu lí do tại sao ban nấy cô nhất quyết không chịu ăn. Lệ Đình Tuấn không ngờ trong mắt cô mình lại là loại người có cuộc sống hỗn loạn như vậy. Anh thì thầm vào tai Kiều Phương Hạ.
“Mợ không phải người ngoài, có chuyện gì em cứ việc nói thẳng”
Trong lúc nói chuyện, anh bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác được vắt trên tay ghế. Vân Nguyệt nhìn theo, hỏi thẳng.
“Thế nào? Ra ngoài bàn chuyện kinh doanh?”
“Ừm, có cuộc họp lúc ba giờ”
Lệ Đình Tuấn lạnh lùng gật đầu, nhìn qua không rõ anh đang trả lời câu hỏi của Vân Nguyệt hay đang báo cáo với Kiều Phương Hạ. Cô im lặng nhìn anh thu xếp mọi thứ, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lệ Đình Tuấn trước khi ra đến cửa, nhìn thoáng qua cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh liền xoay người đi đến trước mặt cô, cúi đầu hôn lên trán đối phương. Kiều Phương Hạ lần này, lựa chọn không né tránh. Lệ Đình Tuấn đứng thẳng người, quay sang nói với Vân Nguyệt.
“Mợ, đứa nhỏ này hai ngày tiếp theo phải nhờ mợ chăm sóc rồi.
Bởi vì còn nhỏ, cho nên cái gì cũng sẽ không làm”
Kiều Phương Hạ sửng sốt nhìn anh trong khi Vân Nguyệt bật cười.
“Biết rồi. Ý của con, mợ còn không hiếu chắc?”
Lệ Đình Tuấn vừa đi, Vân Nguyệt liền nhìn chăm chằm Kiều Phương Hạ, nhìn đến mức cô cảm thấy lúng túng.
“Mấy năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp.”
‘Vân Nguyệt vô cùng yêu thương Kiều Phương Hạ, cô không biết Lệ Đình Tuấn nhìn trúng con bé ở điểm nào nhưng chuyện thắng bé thích Kiều Phương Hạ, Vân Nguyệt đã từng nghĩ qua.
Kiều Phương Hạ vừa đẹp vừa ngoan, không chỉ hiểu chuyện còn thông minh. Nếu như Lệ Đình Tuấn không thích con bé, bà thậm chí còn muốn Kiều Phương Hạ trở thành con dâu nhà mình. Đáng tiếc, mọi thứ chỉ là ước muốn mà thôi. Hiện tại Lệ Đình Tuấn đã kết hôn với Kiều Phương Hạ, mà Phó Thành Đô cũng có vợ chưa cưới ‘Vân Nguyệt khen ngợi săn sóc Kiều Phương Hạ đến mức cô thấp thỏm không yên. Sau khi ăn xong bữa sáng kiêm luôn bữa trưa mà Lệ Đình Tuấn chuẩn bị, cô liền tự giác rửa chén, sau đó giúp Vân Nguyệt rửa rau. Bà nhìn cô, dịu dàng lên tiếng.
“Đừng trách mợ lắm lời. Nếu hai đứa quyết định ở bên cạnh nhau thì đừng quan tâm đến những chuyện khác. Cuộc đời này, người có thể tìm lại nhau, thật sự không nhiều.”
Nếu không phải Lệ Đình Tuấn kiên trì đến cùng, hai người hoàn toàn không có khả năng gương vỡ lại lành. Vân Nguyệt nhìn thấy kết quả trọn vẹn, đương nhiên vui vẻ.
“Hơn nữa, Đình Tuấn thật lòng với con lắm, những chuyện khác càng không cần nhắc đến. Từ lúc con rời đi, thắng bé chưa từng mang bất kì ai về nhà”
“Anh ta…Mợ mấy năm nay đều ở đây ạ?”
Kiều Phương Hạ thoáng khựng lại, sau đó đổi lời hỏi thăm Vân Nguyệt. Bà khẽ gật đầu, ôn tồn giải thích.