Lệ Đình Tuấn cũng không biết vì sao cô không được tự nhiên mà chẳng chịu ăn chút gì, không nhịn được cau mày. Cánh tay ôm eo cô võ “bốp” một cái xuống mông cô, trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, đừng ép tôi!”
Anh có một trăm cách có thể khiến cho cô đi vào khuôn khổ. Chỉ là nhớ đêm hôm qua cô quá mệt mỏi, sợ lại dày vò cô.
Kiều Phương Hạ không nói không ăn gì, chẳng qua là nhìn mấy cái chén đĩa này thì không còn khẩu vị. Cô tình nguyện ra ngoài ăn.
Hai người đối mặt giằng co một hồi, sắc mặt của Lệ Đình Tuấn dân mềm xuống. Mới vừa tính kéo cô dậy, muốn mặt đối mặt, đút cho cô ăn thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Động tác của Lệ Đình Tuấn dừng lại, chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa.
“Đình Tuấn, Phương Hạ hai người dậy rồi à?” Có người bên ngoài hỏi.
Lệ Đình Tuấn nhìn thoáng qua Kiều Phương Hạ, thấp giọng trả lời: “Dậy rồi”
Ai tới?! Ngay sau đó, Kiều Duy Nhất nghe được tiếng mở cửa.
Nghe có người bước vào, cô cuống cuồng vội vã bước ra từ chỗ trên người Lệ Đình Tuấn, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.
Lệ Đình Tuấn chẳng qua là nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô.
Người phụ nữ tiến vào xách theo túi giấy lớn nhỏ, đổi giày đi vào, thấy hai người vẫn ngồi ở trước bàn ăn, đồ ăn trước mặt không đụng đến một miếng, trái cây trên bàn cũng y hệt như tối qua bà dọn ra, không nhịn được nói: “Sao không ăn gì thế?”
Kiều Phương Hạ chỉnh trang lại mình một chút cho ổn, sau đó nhìn về phía đối phương, lúc biết người đó là ai, trong nháy mắt có chút sửng sốt.
“Làm phiền dì Lệ Đình Tuấn thấp giọng trả lời. Mẹ của Phó Thành Đô đi đến bên cạnh bọn họ, sau khi đặt đồ lên bàn bèn quay sang trách cứ.
“Hai đứa trẻ tuổi, muốn ăn chơi cỡ nào dì cũng không quản.
Nhưng mà tại sao lại để bụng đói như vậy, con cái thiếu chất dinh dưỡng thì thế nào?”
“Dạ”
Lệ Đình Tuấn đem bánh sandwich đưa đến bên miệng Kiều Phương Hạ, nhàn nhạt gật đầu. Cô hiện tại lúng túng đến mức chỉ muốn đào hố nhảy xuống, lí nhí chào hỏi.
“Thưa dì”
Nếu không phải người quen thì tốt rồi, đáng tiếc đều là người một nhà cả. Lệ Đình Tuấn quấn lấy cô đến tận sáng, hiện tại tỉnh giấc đã gần hai giờ chiều. Vân Nguyệt nghe Kiều Phương Hạ gọi mình bằng dì liền ngạc nhiên.
“Có phải con gọi nhầm rồi không? Phải gọi mợ chứ. Ngay cả Thành Đô cũng gọi con là chị dâu rồi, còn xa cách thế mà làm gì”
‘Vân Nguyệt khẽ chau mày. Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn chuyện tình cảm cũng chẳng tốt đẹp như mọi người vẫn thấy, cô hé miệng, cố gắng mở lời nhưng thật sự khó mà mặt dày đối xưng hô. Bấy giờ Lệ Đình Tuấn liền ra mặt giải vây.
“Còn nhỏ, dễ xấu hổ. Chờ thêm thời gian, để cô ấy quen thuộc”
Kiều Phương Hạ quay sang lườm anh, Vân Nguyệt chẳng hề nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, đem đồ để vào tủ lạnh.
Nhìn thấy đồ ăn bên trong vẫn còn y nguyên, bà nhỏ giọng thầm thì.
“Tại sao đồ ăn vẫn còn nguyên thế này? Hay do không hợp khẩu vị? Mợ nghe nói con gái ở độ tuổi này đều thích uống sữa chua mật ong. Con làm diễn viên nhưng cũng quá khắt khe với bản thân mình rồi, ăn chút đồ ngọt cũng có chết ai đâu?”