*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mong cả nhà thông cảm cho hình ảnh nhé! Chỉ là cố gắng để nhiều trang lớn không lấy về đăng làm cả nhà không biết nguồn ra truyện để đọc tốt!
Khi Nguyên Khiết Đan dẫn cô vào phòng ăn, một số diễn viên đã đến rồi, Nguyên Khiết Đan thay bọn họ giới thiệu một chút, thấy mọi người cũng coi như hòa hợp, vội vàng rời khỏi trước.
Kiều Phương Hạ chủ động tìm một vị trí ở góc sâu nhất ngồi xuống, khách sáo nói vài câu với nữ phụ.
“Ồ. Hôm qua Tống Thịnh cũng mới nói qua với tôi” Người sản xuất cười híp mắt nói, đứng dậy, đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ thụ sủng nhược kinh, kéo chiếc ghế về phía sau, chân ghế vướng vào váy cô.
Nhà sản xuất đã đi đến trước mặt cô, thấy vậy, thì nghiêng người giúp cô kéo váy ra.
“Không cần phiền phức, tôi tự mình làm là được rồi” Kiều Phương Hạ bất động thanh sắc né tránh sự đụng chạm của đối phương.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ nhẹ.
Mấy người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kiều Diệp Ngọc cười hi hi đứng ở bên cửa.
€ô ta chào hỏi với người bên phía sản xuất trước, sau đó, ánh mắt dừng lại nơi Kiều Phương Hạ đang đứng, nụ cười trên mặt cứng đờ lại.
Tối nay cô ta đặc biệt đến đây là bởi vì nghe nói một nhà sản xuất nổi tiếng đang dùng bữa ở đây, muốn giả vờ trùng hợp gặp mặt, không ngờ, Kiều Phương Hạ lại âm hồn bát tán, cũng ở đây.
Phía sau cánh cửa được mở một nửa, là một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng ở hành lang, dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt có chút âm trầm, ánh mắt rơi trên bàn tay đang giao nhau của nhà sản xuất và Kiều Phương Hạ.
“Cậu Lệ, Diệp Ngọc, trùng hợp vậy”
Nhà sản xuất vừa nhìn đã thấy Lệ Đình Tuấn, sau đó thả tay, cung kính đi về phía cửa.
Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Phàm là đàn ông, cô ta đều vồ đến.
Thật sự nghèo đến điên rồi.
“Hôm nay Đình Tuấn có chút không thoải mái, vậy chúng tôi đi trước đây” Kiều Diệp Ngọc nhìn ra sự khác thường của anh, cười nói với người sản xuất.
Hai người mới đi đến cửa lớn, Lệ Đình Tuấn đột nhiên thấp giọng nói với cô ta: “Cô về trước đi.”
“Nhưng sáng mai anh phải bay ra nước ngoài, vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút” Kiều Diệp Ngọc ngẩn ra một chút, sau đó cẩn thận khoát cánh tay Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng làm nũng.
Cô ta biết tại sao Lệ Đình Tuấn lại muốn cô ta đi trước, bởi vì Kiều Phương Hạ.