*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân viên công tác nhỏ giọng nói: “Chúng tôi chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi, không biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết, có thể có liên quan đến tin tức mấy ngày hôm nay”
“Một đám phế vật.”
Kiều Diệp Ngọc vung tay tát vào mặt người đại diện: “Mười lăm tỷ không được, ba mươi tỷ cũng không được sao?
Sao top tìm kiếm vẫn chưa xuống chứ?”
Cô ta đã nghỉ ngơi hai tháng rồi, không nhận được kịch bản nào cả, trong bốn hoa đán mới chỉ có cô ta là rảnh như vậy.
Bên ngoài đều truyền rằng Lệ Đình Tuấn không cần cô ta nữa, lời đồn nào cũng có, còn nói cái gì mà cô ta bởi vì thích câu dẫn đạo diễn, tác phong bất chính, nhà họ Lệ ghét bỏ, bịa như thật Không dễ gì mới nhận được một kịch bản có đạo diễn nổi tiếng kinh phí cao, cô ta chỉ có thể dựa vào lần này mà trút giận.
Cô nhanh chóng gọi video với King, đang muốn gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng King lại gửi trước: “Đã thông qua thử diễn chưa?”
“Qua rồi.”
Kiều Phương Hạ dừng lại một chút, lập tức truy hỏi: “Top tìm kiếm của Kiều Diệp Ngọc, có phải là anh làm không?”
King ghét nhà họ Kiều hơn cô nhiều, anh ta không thể chju được khi cô chịu một chút tủi nhục.
Mấy giây sau, ảnh đại diện của King đen lại, thoát rồi Anh ta không trả lời, Kiều Phương Hạ vẫn chắc chắn là anh làm.
“A”
Đang định đi thang máy xuống, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói mềm mại của trẻ con Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối mắt với đôi mắt to tròn trong trẻo, cô dường như nhìn một cái đã đoán được, đứa trẻ này là con của ình Tuất Đứa trẻ này thật sự rất giống Lệ Đình Tuấn, giống như được đúc ra từ một khuôn vậy, mặt của cậu bé, gần như hoàn toàn giống với gương mặt của Lệ Đình Tuấn khi cô gặp anh lần đầu tiên cách đây mười mấy năm.
Không thể hiểu được, trái tim Kiều Phương Hạ run lên.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, đúng lúc thang máy mở ra, cô giống như chạy trốn xông vào trong.
Đình Trung giấy khỏi vòng tay vệ sĩ, bàn chân nhỏ của cậu bé chạm đất, đuổi theo Kiều Phương Hạ.
Tuy nhiên vẫn muộn một bước.
Quá giống rồi.
Chị gái vừa rồi quá giống với chị gái trong tấm ảnh của ba, hình như là cùng một người.
Đình Trung ngẩn ra đứng trước cửa thang máy, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: “Chị gái… mẹ…”
Có phải là mẹ không?
Hay chỉ là một chị gái mà ba thích thôi?
“Không sao.”
Kiều Phương Hạ cũng không phải là lần đầu diễn phim, đối với việc phải giao lưu với nhà sản xuất và diễn viên cùng đoàn thế nào, cô đã có kinh nghiệm rồi không chừng sáng.
Truyện được cập nhật tại nguồn truyen.one – Mong cả nhà hạn chế vào đọc tại các trang copy của truyen.one! Cám ơn cả nhà nhiều nhiều!