Cô ấy chưa từng hôn một người đàn ông nào trước đây, ngay khi nhận ra rằng đó là biểu hiện anh ta đang động tình, khuôn mặt nhỏ của cô ấy bất giác có chút nóng lên.
Cô ấy lại ngước mắt lên, tình cờ rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Vô Nhật Huy.
“Đây là lần đầu tiên của anh?” Thẩm Minh Hân họ nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi Vô Nhật Huy trước để che đậy sự căng thẳng và thẹn thùng của mình.
Vô Nhật Huy không lên tiếng.
“Vậy có nghĩa là lần đầu tiên rồi” Thẩm Minh Hân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Vừa hay, cô cũng là lần đầu tiên.
Lúc nhận ra người đàn ông này còn trong trắng, Thẩm Minh Hân càng thêm hưng phấn, có một loại cảm giác như mình thật sự đã nhặt được một bảo bối vậy.
Cô ấy vươn tay ra lại chạm khẽ vào đôi môi của Vô Nhật Huy một lần nữa.
Vừa rồi hai đôi môi hôn dính vào nhau cảm giác cũng khá là thú vị, cô ấy không biết hôn là cảm giác như vậy, nó vừa mềm mại vừa ấm áp, khiến nhịp tim cô ấy không khỏi tăng nhanh.
Vô Nhật Huy lập tức đưa mặt tránh sang một bên, thấp giọng nói: “Thẩm tiểu thư, cô đừng tiếp tục cư xử như vậy, tôi sẽ coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra”
“Vậy không thể được” Thẩm Minh Hân vội vàng trả lời.
Cô ấy gấp đến độ lắp bắp: “Tôi phải chịu trách nhiệm với anh, tôi không thể hôn anh rồi bỏ mặc như một tên hư hỏng được.”
“..” Vô Nhật Huy trầm mặc lẳng lặng nhìn Thẩm Minh Hân, đáy mắt hiện lên vẻ bất lực.
Thẩm Minh Hân giống như bị trúng tà thuật vậy, một khi cô ấy đã chạm được người đàn ông này, trong lòng vẫn muốn chạm thêm lần thứ hai, mặc dù cô ấy không có nhiều kinh nghiệm nhưng cô ấy vẫn muốn hôn anh ta.
Cô ấy vươn tay kéo nhẹ vạt áo của anh ta, rồi tiến lại gần hơn nữa.
Vô Nhật Huy đưa tay ra chặn ngang giữa hai người, ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Thẩm Minh Hân cố gắng duỗi cao cổ cũng không thể hôn được anh ta, không khỏi nhíu mày nói: “Chỉ cần anh cho tôi hôn một cái, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm và bồi thường cho anh.”
“Thẩm tiểu thư không cần bồi thường cho tôi” Vô Nhật Huy thấp giọng trả lời.
Anh ta vừa nói vừa rút điện thoại di động từ trong túi quần áo đang khoác trên người Thẩm Minh Hân ra, dự định gọi điện thoại cho Lê Đình Tuấn để anh xuống đón Thẩm Minh Hân đi.
“Nếu anh dám gọi bảo bọn họ xuống đây, tôi sẽ xé rách quần áo của mình và nói rằng anh đã ức hiếp tôi” Thẩm Minh Hân thấy thái độ của anh ta lại kiên quyết như vậy, cô ấy cũng chỉ còn cách cố gắng trấn tĩnh lại, mặt dày nói lời uy hiếp anh ta.
Dừng lại một lúc, cô ấy lại ương ngạnh bổ sung thêm một câu: “Tôi nói được nhất định sẽ làm được”
Đến lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, Vô Nhật Huy càng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.
Nhưng cô ấy không muốn anh ta chấp nhận mình một cách miễn cưỡng, cô ấy hy vọng rằng anh ta có thể cam tâm tình nguyện chịu trách nhiệm với mình.