Vô Nhật Huy đờ đẫn một lúc lâu, lúc này tâm trí anh ta mới phản ứng lại nhận ra được mình đang làm gì.
Anh ta không thể đụng vào Thẩm Minh Hân, bọn họ cư xử như vậy là sai trái.
Anh ta khẽ vặn cổ tay, dùng sức thoát khỏi tay Thẩm Minh Hân, trầm giọng nói: “Thẩm tiểu thư, xin hãy tự trọng”.
Thẩm Minh Hân cũng không biết anh ta thoát khỏi tay mình bằng cách nào, ngay khi cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã rút tay về, trong mắt cô ấy thoáng hiện lên một tia rầu rĩ.
Thế nhưng cô ấy lại càng thêm thích anh ta hơn.
Anh ta không chỉ lợi hại, mà còn dịu dàng thế này, ngay cả khi anh ta từ chối mình, anh ta cũng không đành lòng làm tổn thương cô ấy.
“Nếu Thẩm tiểu thư không có việc gì khác, tôi sẽ rời đi trước.” Vô Nhật Huy hít một hơi thật sâu, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói với cô ấy.
Dứt lời, liền xoay người nắm lấy tay nắm cửa của chiếc xe thể thao, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng anh ta vẫn chưa kịp mở cửa xe, Thẩm Minh Hân lại ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Nhưng tim tôi đập quá nhanh, bây giờ tim lại đau nữa. Anh không thể chịu trách nhiệm với tôi sao? Nếu sau khi anh rời đi, bệnh đau tim của tôi lại tái phát thì tôi biết làm thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ kia lại chạm vào lòng ngực của Vô Nhật Huy.
“Sao tim anh lại đập nhanh quá vậy?”
Vô Nhật Huy theo bản năng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Đúng là một yêu tinh.
Vô Nhật Huy chưa bao giờ bắt gặp phải một người phụ nữ chủ động đến như vậy, những hồ ly tinh xung quanh Lê Đình Tuấn cũng chưa từng có người da mặt dày như Thẩm Minh Hân vậy.
Không chờ Thẩm Minh Hân cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình, Vô Nhật Huy đã một tay siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ấy, khẽ cau mày quay lại nhìn người con gái này.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, thì Thẩm Minh Hân đang ngồi quỳ trên ghế đã sáp tới trực tiếp hôn lên môi anh ta.
Kỹ thuật hôn của Thẩm Minh Hân rất non nớt, cô ấy chỉ chạm nhẹ vào môi anh ta được hai giây, liền buông môi mình ra.
Thế nhưng nụ hôn này ngay lập tức khiến đầu óc của Vô Nhật Huy “oanh” một cái nổ tung, tâm trí anh ta hoàn toàn trống rỗng.
Mùi hương trên cơ thể Vô Nhật Huy không hề khó chịu, ngược lại còn có một mùi thơm bạc hà thoang thoảng, đôi môi của anh ta cũng thơm như vậy. Thật khác với những gì Thẩm Minh Hân nghĩ, cô ấy cho rằng anh ta cả ngày đều bận rộn như vậy, chắc hẳn khắp người vướng đầy mồ hôi.
Thẩm Minh Hận rũ mắt nhìn chăm chú xuống hai cánh môi mỏng của anh ta, trầm ngâm một chút, ngay khi cô ấy đụng vào môi anh ta, hơi thở của Vô Nhật Huy dường như có chút thay đổi.
Chắc hẳn phản ứng này của anh ta chính là phản ứng về một người đàn ông rung động mà trong tiểu thuyết ngôn tình thường hay viết nhỉ, cái mùi hormone của đàn ông?