Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, tiếp tục hỏi: “Còn chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai là chuyện riêng của gia đình chúng ta” Lệ Quốc Chiến nhìn Lệ Đình Tuấn khẽ cười rồi nói: “Chuyện này vẫn phải có sự đồng ý của con mới được.”
“Ba đã bàn bạc với dì An của con rồi. Ba đã lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi chuyện già nên hồ đồ. Ví dụ như sự thất bại trong đầu tư lần này hoàn toàn là vấn đề của bản thân ba, cho nên… ba dự định trong năm nay sẽ từ từ phân chia quyền quản lý của ban giám đốc vào tay con.”
Lệ Đình Tuấn không khỏi nhíu mày lần nữa.
“Ba hy vọng thông qua lần giải quyết vấn đề này thì con có thể đàng hoàng thể hiện trước ban giám đốc, để họ thấy khả năng xoay chuyển tình thế của con. Ba cũng nhân cơ hội này chuyển giao quyền quản lý cho con một cách dành chính ngôn thuận”
Lệ Đình Tuấn nghe ông ta nói thêm vài câu, liền hỏi ngược lại: “Còn ba thì sao?”
“Ba dự định.”
Lệ Quốc Chiến dừng lại vài giây, sau đó lại cười với anh và khẽ nói: “Cuối năm nay ba sẽ chọn một ngày tốt rồi lấy giấy đăng ký kết hôn với dì An của con.”
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào Lệ Quốc Chiến, đáy mắt anh thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Lệ Quốc Chiến thấy Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, ông ta lại nhẹ giọng giải thích tiếp: “Ba nghĩ, sau này chúng ta phải dành nhiều thời gian hơn cho dì An của con, mấy năm nay nhà họ Lệ chúng ta đã nợ hai mẹ con bọn họ quá nhiều rồi.”
“Mà lần đầu tư này gặp thất bại quả thực đã tạo thành một lỗ hổng rất lớn, ba nghĩ là chúng ta nên xóa sổ một hai công ty con vô dụng gì đấy, gom bớt vốn về công ty tổng. Còn về phần hội đồng quản trị bên đó, ba sẽ cố ý nhấn mạnh cho họ thấy sự nghiêm trọng về hậu quả của quyết định sai lầm này, con tự rõ tình hình hiện tại bây giờ là được”
“Chỉ có ba và con hai người chúng ta biết chuyện này, con không được để cho người khác biết, kể cả ông nội của con cũng không. Tương lai trong tay ba chỉ còn giữ khoảng 10% cổ phần của công ty, có gì còn dễ nói chuyện với mẹ con.”
“Con nghĩ như thế nào?”
Thái độ của Lệ Quốc Chiến có chút cẩn trọng, chuyện giữa ông ta và An Phương Diệp chỉ còn thiếu mỗi sự ủng hộ của Lệ Đình Tuấn. Dù sao anh cũng là con trai ruột của ông ta, sự ủng hộ của Lệ Đình Tuấn đối với ông ta quan trọng hơn bất cứ ai.
Thật ra cũng tốt, Lệ Đình Tuấn cũng định sẽ nhắc đến chuyện của An Phương Diệp với Lệ Quốc Chiến.
Ai mà biết Lệ Quốc Chiến lại nhắc trước kia chứ.
Hai ba con nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên khóe miệng của Lệ Đình Tuấn khẽ mỉm cười, anh nói: “Chỉ cần đáp ứng một yêu cầu, không được tổ chức đám cưới. Nếu không thì mẹ của con sẽ buồn.”
Lệ Quốc Chiến không ngờ được rằng Lệ Đình Tuấn lại có thể chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, ông ta ngơ ra một lúc, sau đó lập tức cười lớn rồi chỉ tay vào Lệ Đình Tuấn nói: “Cái thằng nhóc quỷ này!”
Lệ Quốc Chiến và An Phương Diệp đã bàn với nhau từ trước là sẽ không tổ chức đám cưới, cả nhà cứ ngồi quây quần lại cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi, đề phòng lại mời đến một số người tâm tính chẳng lành, làm ầm ĩ lên rồi lời ra tiếng vào thành ra mất vui.
Tất nhiên trong lòng Lệ Quốc Chiến cũng có suy tính riêng của mình.
Trước khi đăng ký kết hôn với An Phương Diệp, ông ta đã chuyển một phần cổ phần trong tay mình cho Lệ Đình Tuấn trước. Như vậy thứ nhất chắc chắn là Lệ Đình Tuấn sẽ không lập tức phản đối chuyện của hai người, hơn nữa cũng sẽ không nghi ngờ rằng An Phương Diệp chỉ hăm he tiền của nhà họ Lệ bọn họ.