“Đó là lỗi của mẹ em và em”
Kiều Phương Hạ do dự một lúc rồi tiếp tục xin lỗi Lệ Đình Tuấn một cách hèn mọn: “Em xin lỗi, đó là lỗi của hai mẹ con em”
Lập tức Lệ Đình Tuấn sa sầm nét mặt, anh nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ.
Cô chính là người bị ức hiếp, tại sao phải xin lỗi chứ?
“Yên Mộc Như quan trọng với em như vậy sao?” Anh hỏi ngược lại cô.
Đôi mắt của Kiều Phương Hạ đỏ hoe, cô ngập ngừng nói: “Em chỉ có một người bạn là cậu ấy…”
Cho đến khi Kiều Phương Hạ chỉ nói câu này, Lệ Đình Tuấn mới chợt nhận ra điều gì đó.
Điều quan trọng thực ra không phải là những gì Yên Mộc Như đã làm với Kiều Phương Hạ, mà là anh luôn ép An Phương Diệp ở vị trí là một kẻ thứ ba và ngăn cản bà ta kết hôn với Lệ Quốc Chiến.
Thái độ của anh và thái độ của nhà họ Lệ chính là nguồn gốc tội lỗi khiến Kiều Phương Hạ chưa từng có bạn và khiến cô bị bắt nạt.
Lệ Quốc Chiến đang nói chuyện với bạn bè trên lầu, nghe
thấy tiếng nói chuyện của hai người trong vườn bèn bước ra ban công nhìn họ rồi mắng: “Ranh con, sao lại bắt nạt Phương Hạ hả?”
Kiều Phương Hạ vừa nghe thấy giọng nói của Lệ Quốc Chiến thì lập tức lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu và hướng lên lầu giải thích: “Không phải đâu ạ, là do lần này con không vượt qua kỳ thi hàng tháng thôi ạ”
Khi cô hoảng sợ giải thích thì Lệ Đình Tuấn đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào cô.
“Chỉ là kỳ thi mà thôi, không sao đâu” Lệ Quốc Chiến lập tức nhẹ nhàng dỗ dành.
Kiều Phương Hạ sững sờ đứng đó và không nói gì.
“Bên ngoài rất lạnh, mau vào nhà đi” Lệ Quốc Chiến dịu dàng nói với Kiều Phương Hạ.
Ông ta lại thay đổi ánh mắt nhìn qua Lệ Đình Tuấn và nói: “Con lên đây, ba có chuyện muốn bàn với con”
Vừa đúng lúc Lệ Đình Tuấn cũng có chuyện muốn nói với Lệ Quốc Chiến.
Lệ Đình Tuấn chậm rãi đi phía sau Kiều Phương Hạ, đi theo cô lên lầu. Khi anh nhìn thấy Kiều Phương Hạ bước vào căn phòng đối diện với mình thì mới trầm ngâm xoay người đi đến căn phòng làm việc nhỏ của Lệ Quốc Chiến.
Lệ Quốc Chiến tiễn những vị khách trong phòng đi rồi nhìn Lệ Đình Tuấn bước vào. Ông ta ngồi trên ghế sô pha, ngập
ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Hai người nhìn nhau mấy lần, Lệ Đình Tuấn khẽ lên tiếng trước: “Có chuyện gì thì ba cứ nói cho con biết đi ạ”
“Có hai việc” Sau khi Lệ Quốc Chiến cân nhắc thì trầm giọng nói: “Chuyện thứ nhất, đó là dự án chúng ta đầu tư trước đây đã thất bại. Tháng trước nó vẫn lâm vào tình trạng thua lỗ”
Lệ Đình Tuấn không khỏi nhíu mày.
“Cũng may tổn thất không nặng lắm, vẫn còn có cách để cứu vãn” Lệ Quốc Chiến lập tức nói: “Chỉ là thời gian tiếp theo đây, e rằng còn bận rộn hơn bây giờ. Con hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Lệ Quốc Chiến luôn làm mọi việc với tinh thần rất đúng mực, ông ta nói có cách thì tự nhiên sẽ không có vấn đề gì lớn cả.