Đặc biệt là An Phương Diệp đã bước chân vào nhà họ Lệ bao nhiêu năm như vậy rồi, Lệ Quốc Chiến không hề ngần ngại vì người phụ nữ này mà sẵn sàng trở mặt với nhà họ Phó. Nhưng cuối cùng thì vẫn chưa tổ chức hôn lễ với bà ta, những người bạn này có quan hệ tốt với họ Lệ, ai mà không biết rằng nguyên nhân là do thái độ của Lê Đình Tuấn?
Bây giờ, Lê Đình Tuấn lại dẫn cô con gái của kẻ thứ ba này ra ngoài để gặp mặt bọn họ, mọi người đều không hiểu Lê Đình Tuần làm vậy là có ý gì.
Buổi sáng nay Kiều Phương Hạ đã tránh phải đụng độ với những người này, mà buổi chiều lại xuất hiện trước mặt bọn họ, tự bản thân cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô hơi cúi đầu xuống đứng ở dưới bóng râm phía sau cách Lê Đình Tuấn không xa, nhìn chăm chăm đầu ngón chân của mình và lắng nghe Lê Đình Tuấn chào hỏi mọi người.
Cách đó không xa, Tống Thanh Hào và Tô Minh Nguyệt cũng vừa chọn ngựa xong đi tới gần, Tống Thanh Hào liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ bị tụt lại đứng bơ vơ một góc, cười híp mắt với cô rồi nói: “Bé con này, vừa rồi anh đã giúp em nhìn qua rồi, có hai con ngựa nhỏ cũng không tệ, anh bảo người ta dắt nó lại đây cho em nhé?”
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta một cái, rồi ánh mắt lại dừng lại trên người Tô Minh Nguyệt đứng bên cạnh, cô chủ động chào hỏi Tô Minh Nguyệt trước: “Chị Minh Nguyệt”
Kiều Phương Hạ lớn hơi chậm một chút, mười hai tuổi rồi mà mới chỉ cao khoảng một mét rưỡi thôi, Tô Minh Nguyệt cúi đầu liếc nhìn cô, vẻ chán ghét và phiền hà gần như đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Hơn nữa Lê Đình Tuấn vô cùng ghét bỏ An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, từ trước đến nay đều không chịu thừa nhận hai mẹ con bọn họ, điều này cô ta biết rất rõ. Chỉ là vì Lệ Quốc Chiến mà Lê Đình Tuấn không còn cách nào khác phải chăm sóc cho Kiều Phương Hạ mà thôi.
Lệ Đình Tuấn ghét Kiều Phương Hạ, thì cô ta càng không cần phải tươi cười niềm nở với Kiều Phương Hạ để làm gì.
Cô ta khịt mũi ừm một tiếng, giống như Kiều Phương Hạ đang đứng trước mặt minh là
không khí vậy, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo, cô ta khẽ quay đầu lại thì thầm với Tống Thanh Hào: “Cũng chẳng biết anh ấy đưa cô ta đến đây để làm cái gì, đúng là khiến người ta mất hứng ghế luôn.”
Tổng Thanh Hào cũng biết là Tô Minh Nguyệt từ trước đến giờ luôn không thích Kiều Phương Hạ cho lắm, nhưng giọng điệu kỳ lạ khác thường này của cô ta đúng thật là cũng hơi làm người khác cảm thấy bị tổn thương.
Anh ta cảm thấy bầu không khí này có chút ngượng ngùng, cho nên liền đẩy nhẹ Tô Minh Nguyệt một cái, để nhắc nhở cô ta đừng có quá đáng quá, vừa nhỏ giọng giải thích: “Chú Lệ và dì An mấy ngày nay đều đi vắng không có ở nhà, Đình Tuấn cũng không an tâm để cô ấy ở nhà một mình, cho nên…”
Vừa mới nói được đến giữa chừng, Lệ Đình Tuấn đột nhiên đưa mắt nhìn về phía bọn họ, rồi lại liếc nhìn Tô Minh Nguyệt một cái.
Dừng lại một chút, rồi anh lại đưa mắt sang nhìn Kiều Phương Hạ, thì thầm nói nhỏ với cô: “Lại đây.”
Từ trước đến nay Kiều Phương Hạ đều biết rằng Tô Minh Nguyệt rất ghét mình, có thể là do thái độ của Lê Đình Tuấn đối với cô ta nên mới thành ra như vậy. Đối với sự sỉ nhục không chút giấu giếm gì của Tô Minh Nguyệt ngay trước mặt mình, Kiều Phương Hạ không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu, quay người đi về phía Lê Đình Tuấn.
Ở bên cạnh sắc mặt của Tô Minh Nguyệt càng ngày càng trở nên khó coi, cô ta giương mắt nhìn Kiều Phương Hạ đi về phía Lê Đình Tuấn.
“Đây là Trình Nhị mà trước đây anh từng kể với em” Lê Đình Tuấn nhìn thấy Kiều Phương Hạ đi đến gần mình liền chỉ vào người bạn đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ giới thiệu từng người một với Kiều Phương Hạ.
Sau khi Lê Đình Tuấn giới thiệu xong một người, anh sẽ dừng lại vài giây, như thể anh muốn để cho Kiều Phương Hạ nhớ rõ những người bạn thân thiết bao lâu nay với mình vậy.
Khoảnh khắc mà Kiều Phương Hạ nhận ra chi tiết này, cô ngẩng đầu lên nhìn Lê Đình Tuấn một cái, trước đây không phải là anh… rất chán ghét khi phải giới thiệu cô và An Phương Diệp với mọi người vào những tình huống như vậy hay sao? Hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh vậy?