Lệ Đình Tuấn liếc nhìn bóng lưng phía sau của hai người bọn họ đã đi xa, rồi lại nhìn vào phía trong xe.
Kiều Phương Hạ sáng nay đã thức dậy thật sớm để đi đến vườn anh đào, cô mệt mỏi rã rời cả ngày trời, ngồi trên xe nghe tiếng nhạc không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cho đến khi Lê Đình Tuấn đưa tay gỡ tai nghe của cô ra và nói: “Dậy đi thôi, tới nơi rồi.” Lúc này Kiều Phương Hạ mới giật mình tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy quá đột ngột, nên tay chân của cô vẫn còn ê ẩm tê dại hết cả, không thể tự mình ngồi dậy được.
Khuôn mặt của Lệ Đình Tuấn không chút biểu cảm giúp cô xách ba lô, anh cúi đầu nhìn cô ngồi dậy khỏi chiếc ghế trên xe với đôi mắt còn ngái ngủ, chỉ cảm thấy bộ dạng lúc này của cô trông giống hệt như một con thú nuôi nhỏ nhắn nào đó.
Kiều Phương Hạ với tay lấy chai nước ở bên cạnh muốn uống vài ngụm cho tỉnh táo hơn một chút, nhưng bàn tay ê ẩm đến mức không thể thử mấy lần vẫn không thể vặn được cải nắp chai ra.
Lệ Đình Tuấn lại vươn tay ra cầm lấy chai nước, giúp cô vặn nắp rồi đặt vào trong lòng bàn tay.
“Thuê cho em một phòng rồi đi lên đó ngủ một lát nhé?” Anh nhìn Kiều Phương Hạ uống nước, trầm giọng hỏi cô.
Kiều Phương Hạ lắc đầu nguồi nguội và trả lời một cách vô cùng nghiêm túc: “Em sẽ đi làm bài tập.”
Lệ Đình Tuấn nghe thấy cô nói vậy, không khỏi cau mày.
Kiều Phương Hạ leo ra khỏi xe, đưa tay ra ngoan ngoãn cầm lấy chiếc ba lô mà Lệ Đình Tuấn đang xách giúp cô rồi nói: “Anh đi chơi với anh Thanh Hào và mọi người đi, không cần phải lo lắng cho em đâu.”
“Anh bảo em tới đây là để làm bài tập a?” Lê Đình Tuấn trầm giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, thấy Lê Đình Tuấn có vẻ hơi tức giận, sau khi suy nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Em không biết cưỡi ngựa.”
Một lúc lâu sau cô lại nói thêm một câu: “Sẽ khiến anh mất mặt đó.”
Lệ Đình Tuấn có một người em gái quê mùa như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng biết sẽ mất mặt đến nhường nào.
Từ trước đến nay Lê Đình Tuấn vẫn chưa bao giờ chấp nhận cô và An Phương Diệp, không chịu thừa nhận An Phương Diệp là mẹ kể của mình, những người khác cũng không bao giờ dám nhắc tới hai mẹ con bọn họ trước mặt anh.
Lệ Đình Tuấn có thể đồng ý đưa cô đến trường đua ngựa đã là điều chưa từng có rồi, cô sẽ không làm anh phải xấu hổ thêm nữa đâu.
Lệ Đình Tuấn và cô nhìn nhau một lúc, vẻ mặt của anh lúc nãy còn hơi tức giận bây giờ đã dịu đi rất nhiều rồi.
“Không biết có thể học mà.” Anh thì thầm.
Kiều Phương Hạ chỉ im lặng không nói gì.
Lệ Đình Tuấn tiện tay đưa ba lô của cô cho người quản lý trường đua ngựa đang đứng bên cạnh rồi nói: “Đi qua đó thôi, đừng để mọi người phải đợi.”
Kiều Phương Hạ im lặng không nói gì vài giây, nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn bước theo phía sau Lệ Đình Tuấn và đi về phía những người bạn kia của anh.
Kiều Phương Hạ rất hiếm khi xuất hiện trước mặt những người bạn này, mọi người đều cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ ở đây.
Bởi vì suy cho cùng thì từ trước đến nay thái độ của Lê Đình Tuấn đối với kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác như An Phương Diệp, mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.