Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói năng thận trọng —— không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng học che giấu cảm xúc.
“Thập.” Nàng gọi tên hắn, mang theo chút cô đơn.
“Chủ tử, có gì căn dặn?” Hắn tiến lên một bước nhỏ, cúi đầu lắng nghe.
Mấy năm nay huấn luyện tăng cường, hiện giờ hành vi của hắn đã không tìm ra điểm không thích đáng nào, hắn đã học hết sức hoàn hảo.
“Đưa ta đến trên giường đi.” Nàng thản nhiên nói.
“Dạ.” Hắn cúi người bồng nàng lên từ trên chiếc xe lăn, bước chân vững vàng xoay người đi về phía giường.
Nàng hơi cụp mắt, nhìn cần cổ sạch sẽ của hắn, rồi ánh mắt chuyển tới hai chân mình, cuối cùng nàng không làm gì nữa.
Hai chân nàng bẩm sinh tàn tật, mà hắn là tên ăn mày được nàng cứu, quan hệ giữa bọn họ chỉ thế thôi.
Nàng vẫn nhớ rõ mùa đông năm ấy, tuyết trắng tung bay. Đó là lần duy nhất nàng rời khỏi mảnh sân này, ra bên ngoài ngắm tuyết. Đây là giao hẹn giữa nàng và phụ thân mười tám năm —— bởi vì chân nàng, phụ thân luôn nhân nhượng nàng, ngoại trừ rời khỏi căn nhà này —— điều này liên quan đến thể diện bên ngoài của phụ thân.
Thực ra nàng biết rõ, phụ thân đáp ứng lý do nàng thu nhận Thập không chỉ vì thỉnh cầu của nàng, nguyên nhân lớn hơn nữa là —— nàng không thể gả đi.
Tại xã hội này, không có người nam nhân nào sẽ muốn lấy một nữ nhân tàn tật, cho dù lấy cũng nhất định mang lòng xấu, không muốn gặp mặt.
Thứ phụ thân cho nàng là chỗ dựa của nửa đời sau.
Phụ thân đào tạo rất thành công, gặp lại hắn, hắn đã thay hình đổi dạng hơn nữa đối với nàng bảo sao nghe vậy.
Nếu hiện tại nói với người lạ rằng hắn từng lưu lạc đầu đường suýt nữa bị chết cóng, không có ai tin đâu!
Không ai biết mấy năm nay hắn chịu đựng gian khổ thế nào mới biến thành dáng vẻ hiện tại.
Hắn rất ưu tú, không biết vì sao phụ thân lại kiên quyết để hắn ở đây. Thực ra nửa đời sau của nàng, có ai cũng thế thôi.
Mọi thứ trống rỗng khô khan.
Thế giới của nàng rất tĩnh mịch.
Nàng đã quen từ lâu rồi.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp tấm chăn mỏng lên người nàng, hắn đang muốn đứng dậy rời đi thì lại bị một sức lực yếu ớt ngăn lại.
Nàng kéo góc áo của hắn, nhìn vào trong mắt hắn, mơ hồ trông thấy hình dáng của mình.
Hắn hơi nghi hoặc nhìn nàng, không lui đi cũng chẳng nói gì, giống như đang đợi gì đó.
“Ngươi có học việc nam nữ hoan ái không?” Trong phút chốc nhìn hắn như vậy, nàng chẳng hề nghĩ ngợi mà thốt ra, nhưng không tỏ vẻ chán nản sau khi hỏi hắn.
“Chủ tử.” Hắn hơi sửng sốt, dường như rất giật mình nàng lại hỏi thẳng vấn đề này, một hồi lâu hắn mới từ từ gật đầu.
Nàng buông lỏng tay, hơi cong khóe miệng cười châm biếm.
Tất cả mọi thứ không có gì hoàn toàn thuộc về nàng…
Hình như nhìn thấu ý nghĩ trong đầu nàng, hắn mang theo ý an ủi nhẹ giọng nói: “Chỉ học kỹ xảo, chưa từng thể nghiệm.”
Nàng ngớ ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đáp lại nàng chỉ có hắn im lặng đứng một bên, giống như ban nãy hắn chưa từng nói gì.
Nhìn hắn ở bên cạnh, nàng không nghĩ ngợi nữa, chậm rãi nhắm hai mắt.
Thời gian vận chuyển theo bước chân của mình, qua mấy hôm thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
“Chủ tử, muốn đi dạo vườn hoa không? Hôm nay thời tiết tốt lắm.” Hắn cung kính đứng thẳng một bên, nhẹ giọng đề nghị với nàng đang nằm trên giường vừa đọc xong một quyển sách.
Nàng liếc mắt nhìn hắn: “Ừm.”
Hắn đẩy xe lăn đưa nàng tới một mảnh vườn nhỏ.
Nếu là hồi trước nàng sẽ không làm vậy. Đối với nàng thế giới bên ngoài quá lộng lẫy và chói mắt, nàng sợ ánh sáng ấy. Nàng chỉ có thể ở trong một góc mới không cảm thấy cô độc, cũng sẽ không bị tổn thương.
Nàng hưởng thụ ánh nắng ấm áp mùa đông, ý thức hơi xa dần, nhìn người nam nhân tựa cây tùng đứng lặng bên cạnh, nàng bỗng nhiên cảm thất rất thỏa mãn, nếu mãi được như vậy…
“Kỷ Tuyết, tỷ thế mà lại ở đây.” Một tiếng gọi khẽ khàng ngắt ngang suy nghĩ của nàng, kéo nàng về hiện thực.
“Nhị tiểu thư.” Hắn chào người kia.
“Thập…Thập quản gia.” Nữ tử mảnh mai sải bước đến, vừa nhìn thấy hắn khuôn mặt nàng ta hơi ửng đỏ, hết sức xinh đẹp.
“Quản gia?” Nàng hơi kinh ngạc nhìn hắn, hắn thì cúi đầu.
“Thập quản gia, ta và…tỷ tỷ nói chuyện một chút, ngươi có thể lui ra không?” Nhị tiểu thư dịu dàng hỏi.
Nàng khẽ nhíu mày, không biết vị nhị tiểu thư này sẽ nói gì với nàng, bọn họ không bao giờ qua lại.
Huống chi nhị tiểu thư này cũng không phải muội muội ruột của nàng, hai mẹ con bọn họ sau khi mẫu thân qua đời thì phụ thân mới đón họ về. Đúng vậy, đón, đây là đứa nữ nhi riêng do phụ thân cùng tình nhân bên ngoài sinh ra, nàng ta bình thường không gặp nàng, bây giờ là thế nào…?
“Thuộc hạ không rời khỏi chủ tử.” Hắn thản nhiên trả lời nhị tiểu thư, trong giọng nói không có ý tôn kính cũng không bất kính.
“Thập quản gia.” Nhị tiểu thư ngẩn ra, ánh mắt lập tức chuyển sang nàng, ánh mắt ngấn lệ động lòng người, “Tỷ tỷ, tỷ…chẳng lẽ muốn Thập quản gia chăm sóc tỷ cả đời ư? Thập quản gia ưu tú như vậy, sao lại…” Nói đến đây nhị tiểu thư hình như nghẹn ngào không nói được nữa.
Diễn xuất rất xuất sắc, nhưng mà…nàng nhìn nhị tiểu thư rồi nhìn hắn, cuối cùng hơi cúi đầu.
Sự ưu tú của Thập nàng biết rõ hơn ai hết, Thập có được ngũ quan tuấn tú, học thức hạng nhất, cho dù làm chuyện gì cũng sẽ hoàn hảo nhất, một báu vật như vậy nàng vốn không thể có được, nhưng mà…
“Ngươi biết nàng ta?” Nàng ngẩng đầu hỏi hắn, sau đó phát hiện vấn đề này ngớ ngẩn bao nhiêu.
“Lúc trước nhị tiểu thư từng chiếu cố ta.” Thập lại biết nàng muốn hỏi gì, âm thanh trả lời điềm tĩnh, chỉ đang kể lại một sự thật.
“Ta biết rồi,” nàng hơi gật đầu, “Vậy ngươi suy nghĩ thế nào?” Đây mới là quan trọng nhất.
“Chủ tử muốn ta suy nghĩ gì?” Thập nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen nhánh không hề chớp.
“Ngươi có tương lai xán lạn.” Nàng chỉ ra lời nhị tiểu thư chưa nói hết, “Đi theo ta sẽ bị phá hủy.”
“Thuộc hạ không rời khỏi chủ tử.” Hắn lặp lại câu nói kia, không biết vì sao còn mang theo chút ý lạnh lùng.
Nàng nhìn hắn thật sâu rồi cụp mắt xuống không nhìn hắn nữa: “Ngày tháng không có ngươi, ta cũng sống tốt thôi.”
“Chủ tử, người cũng biết ta không chỉ điều này.” Hắn nói với nàng xong thì ánh mắt chuyển sang nhị tiểu thư, trong mắt là một mảnh lạnh buốt, “Xin nhị tiểu thư tự trọng, để lão gia biết sẽ không tốt.”
Không biết vì ánh mắt của hắn quá lạnh hay là sợ hãi chính phụ thân của mình, nhị tiểu thư sững sờ tại chỗ, bờ môi mấp máy nhưng nói gì cũng không thành lời.
“Ngươi nên đi cùng nàng ta đi!” Nàng nâng cao giọng.
Từ đầu nàng đã biết, không có gì là của nàng, nàng chẳng có gì cả!
Đủ rồi! Nàng không thể tham lam nữa!
…Cái tốt của hắn, nàng sẽ ghi nhớ mãi mãi.
Phù dung sớm nở tối tàn, đủ rồi.
Lúc này đây hắn không phản bác nữa, ngược lại khẽ than một tiếng. Vào lúc nàng cho rằng hắn thỏa hiệp, hắn cúi người cương quyết bồng nàng lên, bỏ lại nhị tiểu thư đi thẳng vào phòng, đồng thời khóa cửa lại.
“Ngươi làm gì!” Lúc nàng hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, nàng đã bị hắn đặt lên giường, sau đó hắn bắt đầu cởi nút thắt áo của mình.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy cơ bụng của hắn, nàng nuốt nước bọt.
Hắn không để ý tới nàng, cởi áo ra rồi tiếp tục cởi bỏ dây lưng.
Báu vật hoàn mỹ, hình dung như vậy đối với hắn chẳng hề khoa trương. Tỉ lệ dáng dấp hoàn hảo, cơ bụng sáu múi cùng đôi chân thon dài, trên làn da trắng nõn không chút tì vết, ánh nắng lấp lóe tô điểm vẻ đẹp của hắn.
Sự hấp dẫn cực hạn.
Tuy bình thường nàng đã quen nhìn sự vật xinh đẹp, sau khi thấy toàn thân hắn nàng cũng không khỏi bối rối và thất thần, nàng níu chặt khăn trải giường, tìm về chút lý trí xoay đầu qua không nhìn hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng nỗ lực tìm về sự bình tĩnh của mình.
“Chủ tử, không phải rõ ràng rồi sao?” Hắn nhấc chân đi qua quần áo trên mặt đất, từng bước một đến gần giường của nàng, bước chân tao nhã.
“Đừng tới đây!” Nàng thất thanh quát to.
Hắn nghe theo dừng bước, nhưng khuôn mặt lộ ra vẻ tổn thương: “Vì sao…là ta còn chưa làm đủ ư? Vì sao…”
“Ta…” Nàng níu chặt khăn trải giường, không biết nên nói gì.
Thấy sắc mặt do dự của nàng, hắn nhân cơ hội nhanh chóng đến gần nàng, trèo lên giường rồi cầm giữ nàng dưới hai cánh tay, “Chủ tử.” Giọng hắn vĩnh viễn dịu dàng mang theo từ tính, bầu không khí trở nên mập mờ.
Hơi thở nam tính mãnh liệt khiến nàng hoang mang, tiếng gọi kia cắt đứt sợi dây buộc chặt trong đầu nàng. Chỉ trong nháy mắt, nàng tựa như tiểu vũ trụ bùng nổ, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, mà nam nhân trên người nàng theo bản năng sợ nàng bị thương, hắn nghiêng người theo sức lực của nàng, khi bọn họ hoàn hồn thì nàng ngược lại đặt hắn dưới thân.
Hắn và nàng hiển nhiên bị những hành động này làm giật mình, trong lúc nhất thời chỉ còn lại sự kinh ngạc trừng mắt nhìn nhau.
“Ngươi…ta…” Nàng nói năng lộn xộn, không biết muốn bày tỏ điều gì.
“À ——” hắn hoàn hồn khẽ cười, “Chủ tử ở trên cũng không tệ.”
Nghe xong lời hắn, nàng bỗng dưng đỏ mặt, quên đi sự thật mình còn chưa cởi quần áo.
“Chủ tử,” hắn dịu dàng vén mái tóc trên vai nàng, “Muốn thế nào cũng được.”
“Vì cái gì?” Trăm ngàn ý nghĩ đan xen, cuối cùng nàng chỉ thốt ra ba chữ này.
“Chủ tử là thiên sứ,” hắn ôm thắt lưng nàng, nhẹ giọng lặp lại, “Thiên sứ gãy cánh.”
Nàng chưa bao giờ được khen ngợi như thế, nàng khẽ khàng quay đầu qua.
“Chủ tử.” Hắn hơi nhổm dậy nửa thân trên, hôn lên gò má nàng, thấy nàng không chống cự, tay cũng bắt đầu không an phận, lúc này nàng rốt cuộc di chuyển ——
“Ngươi…a!” Nàng vừa quay đầu lại muốn quở mắng hắn liền bị hắn bắt lấy bờ môi đỏ mọng, chiếm đoạt lời nói, chỉ còn ham muốn lan tràn.
Môi lưỡi dây dưa, hắn nhẹ nhàng thả lỏng trả lại sự tự do hô hấp dưỡng khí cho nàng, bờ môi hắn hơi mở ra ——
“Cả đời ta chỉ thuộc về chủ tử, từ khoảnh khắc nhìn thấy chủ tử ——”
Thần linh ơi,
Là ngài nghe được lời cầu nguyện của ta sao?
Nếu đây chỉ là một giấc mộng đẹp,
Hãy để ta chết trong mộng đi!
“Đây không phải là giấc mộng, chủ tử.” Cuối cùng hắn dịu dàng tựa như ánh mắt có thể nhỏ nước, khẽ cười nói ra lời này.
Đôi khi, tình yêu chìm ngập trong ánh mắt, không phải bạn không biết, mà là bạn không dám xem.
–
Lời tác giả:
Về câu chuyện tình yêu tự ti,
Nam chính bởi vì người hầu mà tự ti, vì tình yêu của mình mà nỗ lực khiến nữ chính yêu thương mình.
Nữ chính vì cơ thể tàn tật mà tự ti, thích nam chính nhưng lại cảm thấy mình không có được người như vậy.
Điểm giống nhau duy nhất là bọn họ đều đang khát khao tình yêu.
Nhưng bọn họ cũng không biết, đối phương đã yêu mình từ lâu…
-Hết-