Tại sân bay, trong đám đông qua lại, hai người trẻ tuổi dừng chân nổi bật như vậy.
Cô gái, áo đen bó sát người, trang điểm rất dày, mái tóc màu tím tung bay.
Chàng trai, quần áo đơn giản, cao lớn anh tuấn, tóc ngắn mềm mại.
Rõ ràng là người thuộc về hai thế giới, thế mà ôm lấy nhau.
“Lần này em đi chấp hành nhiệm vụ, anh đừng chờ em.” Mục Tử khẽ nói bên tai anh. Bởi vì lần này cô đi, nhất định khó mà trở về.
“Em yên tâm đi đi, anh chờ em trở về.” Dật Dương nhắm mắt, nhẹ nhàng ôm chặt cô trong lòng.
“Đừng chờ, anh có nghe không hả?” Mục Tử giãy khỏi vòng tay của Dật Dương, cô cụp mắt kéo tay kéo hành lý, không hề nhìn anh mà đi nhanh về phía trước rời khỏi anh.
Dật Dương sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, anh xoay người muốn giữ lại Mục Tử, lại bị cô khéo léo tránh né.
Dật Dương nhìn lòng bàn tay trống trơn, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mục Tử, hô lên: “Anh sẽ chờ em trở về!”
Mái tóc màu tím tung bay theo bước chân, cuối cùng Mục Tử không nói gì cả, biến mất trong tầm mắt của Dật Dương.
Cô không biết nhiệm vụ lần này khó khăn bao nhiêu, ý ngoài lời đó là một con đường chết.
Mục Tử sẽ không nói lời này với Dật Dương, bởi vì cô biết anh yêu cô, rất yêu rất yêu. Nhưng cô phải làm nhiệm vụ lần này, phải đi chịu chết… Làm thế nào khiến Dật Dương hết hy vọng, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể hao mòn tình yêu của anh đối với cô.
Cô tin tưởng thời gian sẽ làm lành vết thương của anh, trên thế giới này không có tình yêu nào có thể vĩnh hằng, cho dù rất yêu ——
Máy bay từ từ cất cánh, Mục Tử nhìn sân bay nho nhỏ ngoài cửa sổ, Mục Tử tin rằng Dật Dương nhất định đang nhìn chuyến bay này cất cánh.
Dật Dương chỉ là một chàng sinh viên năm tư, anh trẻ tuổi nhẹ dạ chờ sau khi già rồi anh sẽ còn nhớ một đoạn tình yêu lạ lùng này hay không? Có lẽ sẽ nhớ, dù sao nó rất lạ lùng ——
Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, cô hồi đó và bây giờ có sự khác biệt rất lớn, khuôn mặt thanh tú, đuôi ngựa đáng yêu, cuộc sống thoải mái của một sinh viên bình thường.
Nhưng khi ấy cô không phải là sinh viên, cô vì nhiệm vụ mà ngụy trang thành sinh viên, tiến vào đại học chỉ vì bắt được nhân vật mục tiêu.
Dựa theo bản đồ trong đầu, Mục Tử rất thuận lợi tiến vào sân trường, không ai phát hiện ra điểm khác lạ của cô.
Ngụy trang của cô hết sức hoàn hảo, cô là một trong những người mạnh nhất trong tổ chức.
Nghĩ vậy, tâm trạng Mục Tử rất tốt.
Có người chú ý tới cô! Đang tới gần! Ý thức làm việc tích lũy hàng năm khiến Mục Tử phản ứng ngay trong nháy mắt, nhưng trên khuôn mặt cô không có điểm gì khác thường.
“Xin hỏi…em học ngành nào?”
Ngành nào? Thăm dò ư? Ánh mắt sắc bén của Mục Tử chuyển sang người đứng bên cạnh mình, sau khi nhìn kỹ cô hơi ngớ ra.
Thư sinh nho nhã. Trong đầu Mục Tử lập tức nhảy ra bốn chữ to.
Có điều những phản ứng này đều là trong phút chốc, sau khi trấn định Mục Tử rất tự nhiên trả lời: “Ngành kiến trúc.”
“Kiến trúc? ……Con gái rất ít người thích kiến trúc.” Chàng trai được định nghĩa là “thư sinh nho nhã” chần chờ một chút mới nói.
“Xin hỏi anh có chuyện gì không? Nếu không tôi còn có việc.” Mục Tử rất không khách khí ra lệnh đuổi khách. Sau khi phát hiện đối phương là một thanh niên bình thường cô không còn kiên nhẫn nữa.
“Tôi…chỉ muốn làm quen với em…” Nghe được lời đột ngột kia, đối phương hơi bối rối, dường như quá xung động hỏi ngay, “Có thể cho tôi biết cách liên lạc với em không?”
“Không thể.” Nói xong Mục Tử tăng nhanh bước chân, mở ra khoảng cách với chàng thanh niên vì thất vọng mà bước chân trì hoãn.
Sinh viên luôn có được thanh xuân tốt đẹp nhất, mà cô vào thời niên thiếu đã cách xa với những năm tháng này.
Ước ao, nhưng không thể tới gần.
Sau khi Mục Tử thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lấy được thứ từ nhân vật mục tiêu kia, cô mang tâm trạng vui sướng chuẩn bị rời khỏi trường đại học này.
Thế nhưng…tại nơi ấy, nơi mà gặp được chàng sinh viên kia…anh thế mà còn đứng ở đó ngây ra? Nhìn thấy chàng trai đứng cách đó không xa, Mục Tử rơi vào rối rắm.
Trực tiếp bỏ đi, hay là đi đường vòng?
…Khi nào cô đã trở nên lề mề thế này!
Mục Tử thu lại tâm trạng kỳ lạ kia, đi nhanh về phía trước.
Chàng trai dường như cũng phát hiện có người tới gần, anh ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Mục Tử thì lộ ra vẻ vui sướng khó mà kiềm nén. Anh nhanh bước tới gần Mục Tử, có phần không thể tin nói: “Thật sự đã đợi được em rồi!” Trong lời nói mang âm điệu nhẹ nhàng.
Chờ mình? Mục Tử hơi nghi hoặc, nhưng bước chân không bởi vậy mà dừng lại.
“Em đừng phớt lờ tôi mà, tôi, tôi không phải lưu manh…!” Chàng trai đuổi theo bước chân Mục Tử, ở phía sau hơi kích động hô lên.
Lưu manh? Trong nháy mắt Mục Tử hiểu ra, chẳng lẽ anh cho rằng cô từ chối là vì cảm thấy anh là lưu manh ư? Nghĩ vậy Mục Tử bất đắc dĩ.
Cô từng đối phó với đàn ông xảo quyệt, gian trá, tà ác…chỉ là chưa từng đối phó với loại đàn ông…không biết định nghĩa thế nào này.
Thế là Mục Tử lựa chọn im lặng.
“Này, em chờ tôi với,” chàng trai phía sau đuổi theo Mục Tử, “Nếu không tin, chúng ta có thể làm bạn!”
Tin anh là lưu manh mới không làm bạn với anh đó! Mục Tử không nói gì nghĩ ngợi trong lòng. Nhìn thấy mình cách cổng trường ngày càng gần, bước chân Mục Tử không hiểu sao bước chậm lại.
Có lẽ luyến tiếc khoảnh khắc an nhàn này…sân trường thanh xuân thoải mái…
Nghĩ vậy Mục Tử dừng bước, cô xoay người ngẩng đầu nhìn chàng trai bởi vì hành động của mình mà trong ánh mắt mang nhiều loại cảm xúc phức tạp kinh ngạc vui sướng khó hiểu, cô chậm rãi cất tiếng: “Anh tên gì?”
“Tôi?” Chàng trai chợt sửng sốt, ngay sau đó lập tức kích động trả lời, “Tên của tôi là Dật Dương, dật của phiêu dật (phóng khoáng), dương của phi dương (tung bay)…”
Sau đó…mọi việc phát triển theo tự nhiên…
Tự nhiên…sao?
Sáu năm sau, cũng là sân bây đó, đám đông khác biệt.
Mục Tử kéo hành lý ra khỏi trạm kiểm soát an ninh, trong lòng mang sự kích động của giải thoát và cuộc sống mới.
Tâm trạng đó ngày càng mãnh liệt từ khi máy bay hạ cánh.
Mục Tử không ngờ cô lại còn sống trở về!
Hơn nữa bởi vì đồng đội xác định nhầm còn truyền về tin tức cô đã chết, cô đã rời khỏi tổ chức mà mình đã ở hơn hai mươi năm, cô —— rốt cuộc tự do rồi!
Mục Tử đến nơi sáu năm trước đứng cùng Dật Dương, cô dừng bước… Trí nhớ của cô đối với nơi này đã mơ hồ, hồi ức giữ lại rõ ràng nhất chỉ là khoảnh khắc anh và cô ôm nhau.
Anh đã biết tin cô chết rồi —— chắc là có cuộc sống mới rồi nhỉ?
Thế thì…cô không nên quấy rầy anh nữa.
Cô và anh từ trước đến nay không phải là người cùng một thế giới, nhưng bởi vì sự kiên trì của anh mà đến với nhau. Cuối cùng cô còn yêu anh, anh cũng như vậy, thế nhưng thời gian trôi qua cần gì làm lại lần nữa…?
Cô đang lẩn trốn. Nhận thức này khiến cô hơi phiền não, cô tránh tới nơi này.
Sáu năm cũng đủ thay đổi mọi thứ… Sáu năm sau, anh đã chín chắn, sao có thể lại thích người như cô chứ? Có thể không?
Mục Tử kéo hành lý ra khỏi sân bay.
Nắng chiều không chói mắt cho lắm, Mục Tử có phần không thích ứng giơ tay lên che đầu.
Cô nên mua một cặp kính mát…hay là ô che nắng đây? Cô muốn màu tím.
Nghĩ vậy, có một chiếc ô che nắng màu tím thần bí cứ vậy chợt xuất hiện che chắn nắng chiều còn sót lại cho cô.
“Mục Tử…” Một tiếng gọi có áp lực, có khó tin, có sự vội vã không thể tưởng tượng nổi.
Mục Tử hơi ngơ ngác dừng bước, cô nhìn chiếc ô với vẻ nghi hoặc.
Âm thanh quá quen thuộc, cho dù trở nên chững chạc nhưng vẫn nhận ra.
“Anh…không có ý gì khác…chỉ là không nhịn được cứ tới đây…” Âm thanh kia đầy vẻ xin lỗi.
Nhịn không được cứ tới đây? Là ý gì? Mục Tử bắt được trọng điểm, một ý tưởng khiến bản thân cảm thấy rất khó tin hiện ra —— anh ấy biết mình chưa chết, anh ấy luôn để ý tới mình, thế nhưng chưa từng đi quấy rầy.
Nghĩ vậy Mục Tử hơi cấp bách quay đầu nhìn Dật Dương ở bên cạnh cầm ô cho mình.
Qua sự thử thách của sáu năm trời, Dật Dương đã mất đi hơi thở thanh xuân, trên khuôn mặt mang sức hấp dẫn của phái nam chững chạc ngược lại được thời gian khắc ra, tượng trưng cho bộ âu phục nhân sĩ thành công sạch sẽ mặc trên người anh, tay cầm chiếc ô giờ phút này trông rất tinh xảo.
Nhìn thấy Dật Dương như vậy, Mục Tử cảm thấy hiểu rõ phần nào nhưng chẳng biết nói gì —— cô không biết với Dật Dương bây giờ, nên nói chuyện như thế nào.
Cô có thể vì nhiệm vụ tán tỉnh hẹn hò với đàn ông, nhưng đối với tình yêu chân chính, cô luôn không biết làm sao, huống chi là đối với tình xưa.
Thế là bầu không khí im lặng lan tràn giữa hai người.
Lúc này, một số người đi qua bên cạnh hai người, đề tài nói chuyện rơi vào trong tai Mục Tử.
“Cậu thích ngôi sao nào nhất?”
“Tớ thích ngôi sao nước ngoài nhất, cậu không biết là ai đâu!” Âm thanh xa dần.
Đầu óc Mục Tử bèn bắt kịp, theo bản năng cất tiếng hỏi: “Anh thích ngôi sao nào nhất?”
Nói xong, Mục Tử nhất thời ảo não bởi hành vi ngốc nghếch của mình.
Mà Dật Dương đối với vấn đề đột ngột đặt ra cũng không kịp phản ứng, nhưng hai chữ “thích nhất” lại truyền vào trong lòng, hai chữ kia đánh thức sự ngủ say ——
“Mục Tử.” Dật Dương đáp ngay.
Sau khi hai người lấy lại tinh thần, ánh mắt đối diện đan vào nhau.
Hóa ra mọi thứ chưa bao giờ thay đổi.
Mục Tử nghe được câu trả lời khó hiểu như vậy liền cười ra tiếng.
Mà Dật Dương đưa ra đáp án kỳ quái thì hơi xấu hổ, trên khuôn mặt chững chạc anh tuấn có thêm chút ửng đỏ.
Tại khoảnh khắc này, thế giới của hai người rốt cuộc đan vào nhau lần nữa.
Đôi khi, tình yêu đã đi sâu vào máu từ lâu, chỉ là bạn không biết, mà đối phương cũng không nói với bạn.
–
Lời tác giả:
Về hình tượng nam chính.
Thời gian sáu năm đủ để anh ta phấn đấu hướng về phía trước,
Giành được quyền lợi và của cải để âm thầm lặng lẽ bảo vệ nữ chính.
Về phần tại sao không đi quấy rầy nữ chính,
Tôi tin tâm trạng của anh ta cũng giống như nữ chính.
Sợ rằng thời gian sáu năm thay đổi tất cả.
Tính cách của nữ chính hẳn là khiến anh ta cảm thấy khó thể nắm bắt.
Cho nên không muốn dùng đủ loại mánh khóe mà theo đuổi nữ chính lần nữa.