Lửa của Phượng hoàng, lực lượng của Phượng hoàng, một phần ức vạn thôi cũng ko phải người như Cơ Trường Không có thể thừa nhận được. Hiện tại, có lẽ hắn sắp bị thêu chín rồi.
Thân thể hắn đỏ bừng cả lên, như một con tôm luộc, Thần binh thể cường hãn xuất hiện vô sốc vết rạn giống như sắp bị đánh nát, máu phun ra từ những mạch máu dưới da nhưng trong chớp mắt đã bốc hơi.
Ô...ô...n...g!
Một tia hào quang bé nhỏ không đáng kể tiến vào trong cơ thể hắn rồi sau đó bỗng nhiên bộc phát, giống như là một vầng mặt trời to lớn đỏ rực, khủng bố khôn cùng.
Từ trong ra ngoài, máu thịt đều sôi trào, thâm chí hắn đã bị cơn đau hành hạ đến nối mất đi cả tri giác.
Thân thể hắn đã không còn là của hắn nữa rồi, chỉ còn lại ý thức nhưng như vậy thì so với ở trong trời băng đất tuyết mà đi chân trần quá lâu. Chết lặn, ko có tri giác, cảm thấy ý thức của mình không thể khống chế thân thể được nữa.
"Sẽ chết sao!" Cơ Trường Không cười khổ.
Ai cũng ko thể giải thích được tia hào quang kia lại có thể một phân thành hai, chia cho hắn một phần. Hắn cũng ko có huyết mạch Phượng hoàng mà, trên người cũng ko có đồ vật gì liên quan đến Phượng hoàng... Đồ vật... Cơ Trường Không bổng nhiên tỉnh ngộ.
Phượng Hoàng Niết Bàn, nhất định là Phượng Hoàng Niết Bàn, chỉ trong chốc lát, ý chí chiến đấu của hắn lại sôi sục hẳn lên.
Ko sai, nếu nói trên người hắn có đồ vật liên quan đến Phượng hoàng vậy thì chỉ có một cái, chính là pháp quyết Phượng Hoàng Niết Bàn.
Pháp quyết ngày đó tuy rằng đã cho Hoàng Thiên Kiêu nhưng mà Cơ Trường Không lại nhớ kỹ nội dung trong đó, hơn nữa lúc đó hắn còn thoáng cảm giác có vật gì đó tiến vào trong cơ thể hắn.
Đây mới thực sự là nguyên nhân hấp dẫn máu của Phượng hoàng, nhấ định là vậy. Cơ Trường Không vui mừng khôn xiết, giống như là người chết đuối vớ được cành cây.
Ô...ô...n...g!
Cơ Trường Không bắt đầu tu luyện. Hắn dựa theo pháp quyết Phượng Hoàng Niết Bàn mà hắn nhớ được bắt đầu vận chuyển pháp lực. Từng chút từng chút thời gian trôi qua, thân thể hắn đã trở về với hắn, nhiệt độ xung quanh thân thể hắn cũng bắt đầu hội tụ lên cơ thể hắn, dung nhập vào trong cơ thể hắn nhưng ko làm hắn bị bỏng.
Phượng Hoàng Niết Bàn này chính là do Phượng Hoàng lão tổ của Phượng Hoàng đế quốc tạo ra. Bên trong đó có một trang Thánh kinh quan trọng nhất, đó là pháp quyết cấm ky, uy năng của nó không nằm ở đâu xa mà nằm ở hai chữ Niết Bàn.
Dục hoả trùng sinh, bất tử bất diệt! Trong truyền thuyết, Phượng hoàng chân chính có thể có chín lần Niết bàn, chính lầm sống chết, quan trọng nhất là có thể siêu thoát mà ngao du trong trời đất, vô địch thiên hạ. Có thể nói rằng, tuy pháp quyết cấm kỵ này không phải chiến kỹ vô tượng nhưng so với "vô thượng" thì nó còn trân quý hơn nhiều lần.
Dù sao thì trên đời này còn có thể trân quý hơn sinh mạng, còn có thể quý giá hơn một lần được hồi sinh?
Lại nói, vận khí của hắn cũng ko phải nhỏ. Vốn dĩ pháp quyết cấm kỵ Phượng Hoàng Niết Bàn này không phải là người có huyết mạch phượng hoàng hoặc có huyết mạch Phượng hoàng nhưng lại thấp thì cũng ko thể tu luyện được. Chính hắn đã thử qua một lần nhưng không thành công, nhưng hiện tại thì vì có pháp quyết này nên đã đãn tới một chút máu của phượng hoàng, cuối cùng thì may mắn tu luyện được một bộ cấm pháp.
Một chút quang mang màu vàng đang dần hội tụ ở trái tim của hắn, ẩn hiện vô số phù văn trên đó, chỉ trong chớp mắt hắn đã cảm thấy trái tim của mình khoẻ hơn không ít.
Máu huyết được chảy ra từ tim càng thêm mạnh mẽ.
Thánh Nhân có đạo, văn tự khắc lại chúng đều khó hiểu mang theo một lực lượng thần bí khó lường, Cơ Trường Không luôn nhớ pháp quyết ngày đó cũng diễm loại lực lượng thần bí này. Quang mang màu vàng tuy ảm đạm yếu ớt như ngọn lửa trước gió, không thể tập trung thành một đám lớn mạnh nhưng bản chất của nó lại cực kỳ hơn thế, cực kỳ cao quý.
Nhiệt độ tiếp tục hội tụ, mà điểm hào quang kia cũng bắt đầu hơi di chuyển về vị trí trái tim. Thân thể hắn ko bốc cháy mà ngược lại nó lại bắt đầu rèn luyện. Thân thể của hắn vốn dĩ đã được rèn luyện dưới Tinh Thần Chi Lực, nay lại được Long tộc cùng tinh khí của lửa rèn luyện thêm một lần nữa, vậy là thân thể của hắn đã thêm một lần cải thiện.
Máu của Thánh nhân, qua biết bao đời cũng khó có thể gặp được, cho dù thế lực bất diệt cũng ko có.
Đây là tám ngày tạo hoá đối với Cơ Trường Không, khó có thể tưởng tượng được, dù ko chứa đạo vận và lực lượng cũng chưa bằng một phần ước vạn nhưng dù sao đây cũng là máu của Thánh nhân nên cho dù là đồ vật được dính chút ít cũng đã khó có thể tượng tượng rồi.
Một giọt máu rơi có thể hoá thành núi lớn, làm đất cằn cỗi ngàn nắm, khủng bố vô cùng.
Thân thể của hắn lại được cải thiện một lần nữa, vô cùng khó tin, thịt xác của hắn đã biến thành hung khí, khó có thể bị làm tổn thương, nước lửa không thể làm nó sứt mẻ.
Sau một thời gian, hào quang biến mất, chỉ còn lại duy nhất một chút ấm áp ở chỗ sâu trong tim.
Mà đến thời điểm này thì hắn mới phát hiện bốn phía hư không rõ ràng đã bị giam cầm, cột sáng thông trời kia cũgn bị một vật ẩn chứa đại pháp lực che chắn. Nó được người ngoài mửo ra, toàn bộ Thiên Trì Sơn ko có bất kì biến hoá nào, vẫn là như vậy.
Nhưng mà nếu như cảm nhận tỉ mỉ một chút liền phát hiện ra nhiệt độ nơi đây đang hạ thấp dần, tuy ko rõ ràng nhưng cũng ko có dừng lại.
Nhắc tới mới nói, núi lửa nơi đây khô cằn sỏi đá chính là vì một giọt máu đã rơi xuống cách đây ko biết bao nhiêu năm. Ngày nay giọt máu ấy đã được tiểu nha đầu và Cơ Trường Không sử dụng, vì vậy nơi đây liền mất đi nhiệt lượng một cách chẫm rãi.
Nhưng muốn nơi đây nguội lạnh hẳn đi thì phải cần ít nhất là mười năm!
"Nha đầu kia, thật ko biết nàng đã nhận được bao nhiêu phúc trạch*." Cơ Trường Không thuận tay lấy ra một bộ y phục mặc lên người rồi sau đó thở dài một tiếng, cất bước đi ra ngoài.
*Phúc trạch: Phúc của tổ tiên để lại cho con cháu (cũng như phúc ấm).-KìNgộ bạch ngọc sách
Mượn nhờ lực lượng của thánh huyết, hắn đã đột phát, đặt chân đến Thiên Môn tầng bốn. Tu vi tăng tiến, cũng có thể xem như một bước lên trời, có lẽ đây cũng là một lần đột phá có tốc độ chưa từng có trước đây, nói ra chỉ sợ hù chết một đống người.
Trên thực thế, dưới tình huống bình thường, hắn có thể đột phá đến Thiên Môn tầng hai thì cũng đã ko tệ rồi. Nhưng nhờ có Liễu Chiến nhắc nhở, lại có tiểu nha đầu cho hắn một viên châu có tác dụng hội tụ linh khí, sau đó lại được thánh huyết rèn luyện thân thể, cho nên hắn mới có đưuọc một lần đột phá bốn cảnh giới.
Hết thảy mọi chuyện, ko thể ko nói đều là kì ngộ, đều à phúc trạch, đều là số mệnh!
Cất bước đi ra khỏi sơn động, Cơ Trường Không rất kinh hãi khi phát hiện ra dung nham trên đỉnh đầu mình đã biến mất, hoặc có thể nói là chúng đã biến thành nham thạch màu đen.
Vốn dĩ trong đó ẩn chứa tinh khí thuộc hoả nhưng giờ đã gần như ko còn, một chút dư lại cũng khó có thể tìm thấy. Hấp thu nhiều tinh khí như thế, đến cuối cùng thì tiểu nha đầu sẽ đạt tới cảnh giới nào đây? Cơ Trường Không cũng ko biết.
Máu của Thánh nhân với máu của người thường chênh lệch rất lớn, chính là chênh lệch ở chỗ mãnh vỡ của đạo ngân ngay tại ở đạo ngân mảnh vỡ. Bên trong thánh huyết, có mảnh vỡ đạo ngân dung nhập, có thể truyền thừa vạn đời.
Cơ Trường Không chỉ đạt được lực lượng huyết mạch, nhưng tiểu nha đầu lại nhận được mãnh vỡ đạo ngân. Nếu so với tiểu nha đầu thì cái lực lượng huyết mạch đúng là ko bì được, ko đáng nhắc tới.
Lúc hắn đi ra liền thấy có người chờ ở ngoài, Lâm Đông Thăng với thân hình gầy yếu. Hiện tại y đang chăm chú nhìn vào chỗ tu luyện của tiểu nha đầu.
"Chúc mừng." Nhìn thấy Cơ Trường Không đi ra, y hơi sững sờ rồi sau đó nói với hắn một câu chúc mừng.
"Cùng vui." Cơ Trường Không mỉm cười.
Tuy tu vi của hắn đột phá ko nhỏ nhưng nhìn Lâm Đông Thăng thì có vẻ y cũng ko kém hắn là bao, một thân tu vi có lẽ đã đạt đến Thiên Môn đỉnh phong. Chắc chắn qua một đoạn thời gian ngắn nữa thôi, y có thể trùng kích chướng ngại, đặt chân đến cảnh giới Đạp hư.
"Cơ huynh, có chuyện ta ko thể ko nói vào lúc này. Hiện tại ngươi đi ra ngoài thì phải cẩn thận, một ít tin tức bất lợi cho ngươi hay cũng có thể nói là có người đang chờ người bên ngoài, nếu ngươi ko cẩn thận thì sẽ vạn kiếp không thể trở lại được, ngàn vạn lần đừng để bị người giết chết." Bỗng nhiên Lâm Đông Thăng nghiêm mặt nói.
Ân, Cơ Trường Không hơi sững sơ, rồi sau đó tâm của hắn chìm xuống, đến rồi sao?
Dù thế nào cũng đến sao? Quả nhiên là mình có thể giấu được nhất thời nhưng không thể giấu cả đời. Cơ Trường Không thầm than trong lòng.
"Đa tạ Lâm huynh! Vậy thật tiếc quá, chúng ta ko uống rượu được nữa rồi." Cơ Trường Không khẽ cười khổ.
"Vậy cũng chưa chắc. Nếu ngươi có thể tránh được một kiếp này, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà 'nâng cốc ngôn hoan' với nhau". Lâm Đông Thăng không thèm để ý nói.
"Đúng vậy. Nhưng mà bây giờ ngươi ko phải nên dốc sức liều mạng chiến với ta sao? Tại sao lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ trưởng bối Tông môn ngươi không ai nói cho ngươi biết nên giết ta đi sao?" Cơ Trường Không chút tò mò nên hỏi.
"Dốc sức liều mạng? Nếu như chỉ vì thân phận của ngươi thì ta nghĩ, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã là ko chết ko thôi rồi, hơn nữa, bọn hắn dựa vào cái gì mà nắm được ý chí với ta." Lâm Đông Thăng lắc đầu, trên miệng nở nụ cười thản nhiên, vô cùng chân thành.
"Ngươi nói là. . ." Cơ Trường Không sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía y.
"Đừng quên rằng ta chính là tu giả chuyên về Đạo tu. Hơn nữa, kỷ xảo kia của ngươi đúng là ko tốt lắm." Lâm Đông Thăng nhìn nhìn hắ, mắt chứa đầy ý cười.
"xx, không nói sớm đi." Cơ Trường Không nhịn không được mà nói câu thô tục.
"Ha ha ha ha, nói sớm nói muộn thì thế nào, trước sau gì cũng muốnd dến đây một lần." Lâm Đông Thăng cười ha ha.
"Nói cũng đúng, chỉ có điều ta rất muốn biết, vì sao ngươi lại giúp ta." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu.
"Ngươi cũng nên biết, bằng hữu của ta rất ít đấy." Lâm Đông Thăng nghe Cơ Trường Không hỏi thì hơi sững sờ rồi sau đó buồn bả nói, cũng vào lúc này, màng ánh sáng đang bao bọc bên ngoài tiêu tán, lực lượng phong bế Thiên Trì Sơn cũng hoàn toàn biến mất, "Đừng nghĩ sẽ chết, còn có, đi theo tiểu nha đầu kia, sẽ có một đường sống."
Tiếng vẫn còn vang vọng nhưng người đã ko thấy đau, chỉ để lại một Cơ Trường Không đang thời dài ảo não.
"Đúng vậy a, bằng hữu của ta cũng không nhiều." Cơ Trường Không nhìn chỗ hắn mới vừa đứng, mỉn cười nói rồi sau đó cất bước đi ra, chiến ý phóng thẳng lên trời, uy phong lẫm lẫm.