Trên Thiên Trì Sơn, việc các cường giả đột phá đã dẫn động phong vân, tinh khí xung quanh hội tụ nơi này, làm cho nhiệt độ nơi đây lại tăng thêm mấy phần.
Ô...ô...n...g!
Một tiếng động thật lớn vang lên, thì ra là do Hồ Địa phá quan nên đã tạo ra tiếng động này. Khí tức toàn thân y bắt đầu khởi động, ấy thế mà đã vọt lên đến Thiên Môn tầng tám, liên tiếp vượt qua mấy tầng tu vi, thật làm cho người ta rung động.
Kế đó là Trần Thủy Hà, cũng là Khai Mạch tầng tám, thật chấn động lòng người. Chẳng ai ngờ rằng người được mệnh danh là 'viên minh châu phương đông' này lại là một thiên tài tu hành, trước kia đúng là 'núi không hiện thì sương không lộ', bây giờ quả nhiên đùng một phát đã bỗng nổi tiếng.
Liên tiếp từng người phá quan đi ra, mỗi người đều có bước đột phá lớn.
Lại thêm hai ngày trôi qua, toàn bộ Thiên Trì chỉ còn lại ba người ở trong đó, là Cơ Trường Không, Lâm Đông Thăng và tiểu nha đầu!
Bây giờ Cơ Trường Không đã sớm đột phá cảnh giới Thiên Môn, hơn nữa khí tức cũng đạt đến Thiên Môn tầng ba nhưng hắn luôn nhớ kỹ lời nói trước kia của Liễu Chiến nên hắn vẫn cố gắng chịu đựng, tiếp tục kiên trì.
Thời gian trôi qua càng lâu, nhiệt độ trong hồ lại càng cao, bởi vì ngày càng có nhiều tinh khí của lửa dung nhập vào làm cho nhiệt độ nơi đây tăng vọt lên. Mà lực lượng kỳ dị áp chế lại từ từ biến mất, theo thời gian trôi qua, lực lượng áp chế đã ko thể kìm hãm nổi nhiệt độ nơi đây.
Cơ Trường Không cảm giác mình như đang bị dày vò trong dung nham nóng chảy, toàn thân đỏ bừng cả lên, màu đỏ máu.
Loại cảm giác này ko có cách nào nói rõ được, so với người thường khi họ đi tắm rửa, sau khi nhảy vào thùng tắm thì mới phát hiện nước trong thùng là nước sôi, cảm giác chắc cũng ko sai biệt lắm. Thậm chí hắn nghi ngờ nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì chắc cả người đều bị nấu chín. Nếu ko phải trong cơ thể có huyết mạnh Chân Long, cũng đang dần dần được tăng cường đứng một bên hỗ trợ thì hắn đã gục ngã từ lâu.
Huyết mạch Long tộc quả nhiên là bất phàm, Cơ Trường Không vừa chịu đựng thống khổ vừa cảm thán ko thôi.
Đám huyết mạch kia dần lột xác, càng ngày càng trở nên cường đại hơn, và thân thể hắn thì ko ngừng được cải thiện.
Nhưng làm cho hắn ngạc nhiên chính là khí tức ko biết được nguồn gốc kia. Thiên Trì này thần dị chính là vì có một đám tinh khí trợ giúp người ta khai phá tiềm lực, phá vỡ bình cảnh.
Mà khí tức này lại ko chỗ nào ko có, cho dù nham thạch nóng chảy ở trên đỉnh đầu hay là núi lửa dưới chân cũng đều có.
Quan trọng nhất là trong khí tức ẩn chứa một loại uy nghiêm to lớn, trời đất đều ko thể dung nạp được. Tuy rằng mỏng manh, có thể ko cảm ứng được nhưng nếu cẩn thận cảm nhận thì cũng có thể nhận biết được.
Cơ Trường Không cẩn thận dùng tâm cảm ngộ, thời gian dần trôi, cả người hắn cũng gần như đã tiến vào trong đó.
Thiên nhân hợp nhất, là một cảnh giới kỳ ảo, giúp người tu hành có thể đốn ngộ. Đây là việc khó có được một lần trong đời, nhưng cũng nhờ nó mà Cơ Trường Không đã thoáng chốc bước vào một cánh cửa kỳ ảo, vô pháp vô niệm, cả người ngao du trong biển đại đạo.
Chỉ trong chốc lát, trời đất bắt đầu thay đổi, Thiên Trì Sơn khổng lồ bắt đầu lột xác.
Vùng đất Man Hoang, mênh mông vô cùng vô tận, cổ thụ che trời, hổ gầm vượn gầm, vô số Yêu thú hung mãnh chạy nhảy hoặc bay vút trên không trung hoặc là đang chém giết, mạnh được yếu thua, thức ăn là máu thịt của đối phương. Nơi này là một thế giới Man Hoang.
Thế sự xoay vần vô số năm, mảnh đất nguyên thuỷ vô biên này chưa bao giờ từng biến đổi, cho đến một ngày!
Bên ngoài tinh không!
Một Phượng hoàng khổng lồ có đôi cánh dài mấy ngàn dặm đang chém giết cùng với một quái vật to lớn không biết tên, đạo quang loé lên, tinh cầu xung quanh hoá thành bột mịn, pháp lực tung hoàng, nhật nguyệt trở thành mây khói, khí tức cuồn cuộn đè áp thế giới, làm cho người ta hít thở ko thông.
Dù chỉ là mượn cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, dựa vào một chút lạc ấn còn sót lại để quan sát nhưng Cơ Trường Không cũng cảm thấy thần hồn mình muốn nứt ra, giống như tuỳ lúc đều có thể chết đi.
Phượng hoàng này và quái vật không biết tên kia đại chiến, huỷ diệt trời đất, qua vô số năm.
Dù chúng chỉ đại chiến trong tinh ko nhưng mà cũng chấn động đến toàn bộ Viễn Cổ giới vô cùng cách xa nơi đó, đại địa Viễn Cổ giới rung động, bách thú thần phục, uy áp quét ngang thế giới, ko sinh vật nào dám ngẩng cao đầu.
Phượng hoàng đại chiến cùng với quái thú ko biết qua bao lâu thì bỗng nhiên có một đạo hồng quang từ trên trời giáng xuống.
Cẩn thận nhìn lại thì đấy là một giọt nước óng ánh, một giọt tiên huyết mang theo khí tức mênh mông. Những nơi nó đi qua thì hư ko bị nghiền nát, toàn bộ Vô Tận Sơn Mạch lạnh ngắt như tờ.
Oanh!
Giọt tiên huyết kia rơi xuống, rồi sau đó cả đại địa ầm ầm rung động, một vùng đất rộng lớn đến ngàn dặm bị ảnh hưởng, bụi bay mù trời. Chỉ một giọt máu thôi cũng đã có sức tàn phá vượt cả tượng tượng, giống như còn một thiên thạch còn to lớn hơn Thái Sơn rơi xuống thế giới này.
Lấy vị trí giọt máu rơi xuống làm trung tâm, phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh đều bị làn sóng xung kích thổi tung, núi lỡ đất vỡ nhật, nguyệt ảm đạm, chúng sinh thấp thỏm lo âu ngày tận thế!
Một trận vòng tròn bằng lửa lấy vị trí giọt máu rơi làm trung tâm lan ra xung quanh, cánh rừng mấy ngàn dặm bị đốt cháy ko còn một cây cỏ nào sống sót, ko biết bao nhiêu Yêu thú ko kịp chạy trốn đã hoá thành tro bụi. Sau cơn cháy, đại địa đều là một màu đen, rất cứng rắn, qua nhiều năm sau cũng ko có một ngọn cỏ.
Cuối cùng thì khói cũng tan mây cũng bay đi, chỉ lưu lại một cái hố to cùng vô số đá vỡ.
Theo thời gian trôi qua, trong cái hố to thỉnh thoảng sẽ có dung nham phun trào, cuối cùng hình thành một Thiên Trì Sơn như ngày nay. Còn giọt máu Phượng hoàng kia thì sau bao đời cũng ko bị ăn mòn, nó ẩn sâu trong nham thạch nóng chảy, ko ngừng tản ra khí tức độc nhất thuộc về Phượng hoàng, vô cùng vô tận không bao giờ ngừng.
Nguyên bản nơi đây cũng ko có núi lửa, địa mạch cũng ko nối với dung nham nóng chảy ở địa tâm, nhưng vì giọt máu Phượng hoàng kia đã hoá nham thạch thành dung nham, tất cả đều do một giọt máu đó tạo nên. Quả thật là ko thể tưởng tượng đc, có được lực lượng của tạo hoá.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Chỉ trong phút chốc, sấm chớp đùng đùng, cả thế giới bỗng nhiên bị nghiền nát, sau đó Cơ Trường Không phun một búng máu rồi tỉnh lại từ trong trạng thái Thiên nhân hợp nhất.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha. . ."
Sắc mặt hắn tái nhợt, khoé miệng còn dính máu nhưng hắn lại cười to như điên, ko hề để ý đến thương thế của mình, vô cùng vui vẻ, vô cùng phấn khởi.
"Vận may lớn, thu hoạch lớn, quả thật là..." Tinh thần Cơ Trường Không vui mừng khôn xiết, cho nên dù hắn có tỉnh táo cũng ko nhịn được mà cười ra tiếng.
Chuyện làm hắn vui mừng như vậy cũng ko phải là vì Thiên Trì Sơn đã biết mà là vì một giọt tiên huyết đã hoá thành Thiên Trì Sơn, hơn nữa tuy qua vô số năm nó lại ko tiêu tán nhưng đối với Cơ Trường Không thì cảnh giới nó tạo ra quả thật xa xôi, nhón chân lên cũng ko trông thấy.
Đó là một con đường, một con đường hắn chưa từng nghĩ đến, nó đã giúp hắn mở rộng tầm mắt.
Tầm mắt rộng hay hẹp sẽ quyết định thành tựu của ngươi. Trước kia Cơ Trường Không dù có nhìn thấy Hành cung Tôn tổ, dù nhìn thấy Cự đầu đại chiến thì cũng là ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng hôm nay, cuối cùng hắn cũng có được một tầm nhìn mới, một tầm nhìn ko thể tưởng tượng được.
Bóp nhật nguyệt, tóm núi cao, nhìn một cái thấy rõ vạn dặm, dùng ngôn ngữ để miêu tả thì đó là 'hùng tráng vô cùng' , nhưng chỉ khi nhìn thấy thì mới có thể làm cho một người rung động, khi đó dùng ngôn ngữ để miêu tả thì cũng ko thể nào miêu tả hết được, đứng trên đỉnh đầu bao quá chúng sinh.
Kể từ hôm nay, ngoại trừ mục tiêu báo thù ra thì hắn ko còn mục tiêu nào khác. Đó chính là đi đến đỉnh phong nhìn mọi ngọn núi bao la hùng vĩ nhưng chúng chỉ là những ngọn núi nhỏ.
Đó là Thánh Nhân, là đấng chí cao vô thượng, từ xưa đến nay ko có địch thủ, càn khôn thiên địa phải cúi đầu.
Ko nói đến việc tui vi có đột phá và hình ảnh đại chiến Thánh Nhân khắc ghi trong lòng, thì việc gặp được Thánh Nhân và hành trình đi Thiên Trì lần này cũng đã làm hắn vô cùng thoả mãn. Tuy khuôn mặt Thánh Nhân ko hiện rõ, khó phân biệt chân dung nhưng một chút mơ hồ cũng đủ để khắc ghi trong lòng.
Cuộc chiến Thánh Nhân ẩn chứa nhiều điều mà hắn chưa thể lĩnh ngộ nhưng có thể tưởng tượng được, những thứ hắn lĩnh ngộ được cũng đã có ảnh hưởng lớn cỡ nào.
Oanh!
Ngay khi Cơ Trường Không đang vô cùng kích động thì cả ngọn núi lớn bỗng nhiên chấn động, hào quang cuồn cuộn bay thẳng lên đến chín tầng trời. Không những vậy, tiếng phượng gáy cũng mơ hồ vang lên.
Sâu trong lòng núi, một điểm hào quang gần như ko thể dò xét nhanh chóng bay ra, bay thẳng đến chỗ tiểu nha đầu.
Nhưng trong lúc tia sáng đó đang bay đến chỗ tiểu nha đầu thì hơi ngừng lại rồi sau đó từ một phân thành hai, một tia thì bay thẳng đến chỗ của tiểu nha đầu, một tia vô cùng nhỏ hơn thì bay đến chỗ Cơ Trường Không rồi lập tức chui vào trong cơ thể hắn.
Chỉ trong nháy mắt, một cỗ khí nóng thêu đốt cả bát hoang nhanh chóng bao vây lấy hắn, so với khí nóng lúc trước của Thiên Trì thì ko đáng nhắc đến, thầy mo gặp thầy pháp a.
Đây là máu Phượng hoàng, hơn nữa còn là máu của Phượng hoàng có cảnh giới Thánh Nhân. Tuy Cơ Trường Không chỉ nhận được một phần nhỏ lực lượng của máu Phượng hoàng và lực lượng trong giọt máu Phượng hoàng này đã trải qua vô số năm nên một vạn chỉ còn một, thế nhưng dù sao cũng là thánh huyết.
Đạo vận ẩn chứa trong đó đã ko còn nguyên vẹn như xưa nhưng dù vậy thì cũng không phải người như Cơ Trường Không có thể thoải mái lấy được. Hắn giống như một thùng nước đầy, gần tràn ra ngoài.
Từ xưa đến nay, qua vô số năm, Thánh Nhân Nhân tộc cũng chưa đủ trăm người còn Yêu tộc cũng giống như vậy, nhân vật như Thánh Nhân qua vô số năm cũng chưa hẳn có thể xuất hiện một vị. Hơn mấy trăm ngàn vạn năm đều khó có được một vị Thánh Nhân xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện chính là uy áp muôn đời, trấn áp thế gian mười vạn năm!
Nhân vật như vậy, mỗi giọt máu trên người họ đều có thể hoàn toàn khuấy động trời đất, mội cọng tóc cũng có thể chém chết Đại Năng. Họ có thân thể bất diệt, tinh thần khó có thể mục nát.
Có thể thấy được rằng, lần này Cơ Trường Không đã chiếm được tiện nghi lớn!
Một lần kì ngộ, nhưng Cơ Trường Không lại gặp nguy trong sớm tối, toàn thân sắp sửa nổ tung mà chết!