Tiên giới, Cực Lạc Tiên Cảnh, Thanh Lê Cung...
Trong Cực Lạc Tiên Cảnh có khoảng chừng gần ngàn đỉnh núi, những tòa cung điện kiến trúc độc đáo, đại khái cũng có gần ngàn kiểu dáng khác nhau, nhưng địa phương thanh tĩnh vắng vẻ như Thanh Lê Cung thì lại không có nhiều, có lẽ nên dùng từ yên lặng an tường để hình dung mới là chính xác nhất. Bởi vì nó không có ẩn hàm lệ khí hay âm mưu quỷ kế tranh đấu nhau.
Ít nhất nhìn vẻ bề ngoài của tòa Thanh Lê Cung này là như thế, bất quá đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, trình độ náo nhiệt ở bên trong thì không nơi nào ở Cực Lạc Tiên Cảnh có thể so sánh.
Giữa trung tâm Thanh Lê Cung có một gian phòng chiếm diện tích rộng lớn, ở dưới mái hiên rêu xanh bao phủ, cánh cửa gỗ mang theo hương vị cổ kính vẫn đóng chặt im lìm, đứng ở bên ngoài sẽ không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Nhưng nếu bước chân vào bên trong, lập tức sẽ nhìn thấy những bước chân đi xiêu vẹo cùng lời ca êm ái, vô cùng hấp dẫn.
Bên trong căn phòng này không gian thoáng mát, dưới sàn nhà được trải đá xanh trơn nhẵn, có thật nhiều người đang ôm các loại nhạc khí uyển chuyển cất tiếng hát, xung quanh là vũ cơ với dáng người nổi bật. Từ bên ngoài nhìn vào không thấy động tĩnh gì, hiên nhiên là căn phòng này đã bày kết giới cách âm, mọi người cùng nhau thả hồn theo âm luật, mặc tình vui chơi.
Nhưng hôm nay bầu không khí trong căn phòng này, không có hân hoan vui sướng như bình thường. Bởi vì các nàng đang cần phải phối hợp toàn lực, chỉ điếm cho nhân vật chủ chốt, hiến khúc chúc mừng cho ngày đại hôn của Tiên Đế cùng Tiên Hậu, đang ở trong Thanh Lê Cung mài luyện. Các nàng phối hợp nhiều lần với cái nhân vật chủ chốt kia, nhưng cái nhân vật chủ chốt kia ở trên phương diện này ngu dốt không phải bình thường, thi thoảng làm sai một động tác, liền liên lụy tới rất nhiều người phải dừng lại.
"Mẹ nó! Ta không chơi nữa..." Một thanh âm bi phẫn bỗng nhiên vang lên khắp gian phòng, Dược Thiên Sầu mệt mỏi ngã nhoài xuống dưới sàn nhà, giống như một đống bùn nhão, nằm im không hề nhúc nhích.
Lúc trước, khi mới tới đây, hắn còn bị quang cảnh mỹ nữ hợp bày khơi gợi lên hứng thú, do bản thân dung mạo bình thường, khiến cho hắn có cảm giác thành tựu giống như thổ kê* đứng cạnh hạc đàn. Thử nghĩ xem một con thổ kê bị một đàn tiên hạc vây quanh thì sẽ như thế nào? (*: Gà thường xuyên được thả rong vườn thì gọi là gà đất.)
Nhưng sau vài ngày bị Thanh Nương, cung chủ Thanh Lê Cung ép mài luyện, hắn liền sống không bằng chết. Vì thể bi ai phát hiện, thổ kê mãi mãi vẫn chỉ là thổ kê, không thể nào so sánh với đàn tiên hạc hình dáng hấp dẫn chúng sinh...
Nếu ca hát thì miễn cưỡng có thể tập luyện xuống, nhưng còn muốn lão tử phải biểu diễn vũ nghệ điển cố, bố trí cái bà ngoại ngươi ahL. Dược Thiên Sầu nửa sống nửa chết nằm nhoài trên sàn nhà, chứng kiến Thanh Nương đứng một bên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, thì hắn rất nhanh đã muốn suy sụp.
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu sang phía khác, căm giận nói: "Đừng nhìn ta, trò này ta chơi không nổi, ta không chơi nữa."
Đám ca vũ cơ xung quanh đều ngừng lại, ánh mắt rất nhanh đều quẳng ném lên trên người hắn. Thanh Nương dáng người nổi bật, ẩn hiện sau tầng lụa mỏng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, hờ hững nói: "Không cần nói những lời này với ta, bên trong Thanh Lê Cung của ta không có bất cứ kẻ nào muốn ngăn trở ngươi rời đi. Nếu ngươi không muốn tập nữa, thì hiện giờ liền có thể rời đi, chúng ta cũng đỡ được
Phiền toái."
""Ngươi..." Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn nàng, những lời đồng dạng như thế này hắn đã nói qua rất nhiều lần rồi, nhưng cũng chỉ như trứng chọi đá mà thôi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn tiếp thu dạy dỗ, mệt mỏi đứng lên.
Ban đầu hắn còn kiêng kị nữ nhân này, nhưng trải qua một đoạn thời gian ở chung, hắn mới phát hiện ra nữ nhân này cùng đám người ở bên ngoài không giống nhau. Dùng lời bình phấm kiếp trước mà nói, thì nàng là một văn nghệ sĩ say mê nghiên cứu ca múa nhạc cung đình, hoàn toàn không muốn quan tâm đến những chuyện tình đánh giết loạn thất bát tao ở bên ngoài phạm vi Thanh Lê Cung, nàng chỉ muốn sống riêng ở trong thế giới của minh. Chính bởi vì nhìn thấu điểm đó, nên hắn mới dám đùa giỡn lăn lộn ở trong Thanh Lê Cung như thế này.
Thanh Nương nhìn cái hình dáng mệt mỏi kia, khẽ nhíu mày vươn song chưởng ra, khoa chân múa tay nói: "Ngươi làm như vậy thì sẽ chẳng bao giờ luyện thành, tâm tính rất quan trọng, cần phải chuyên tâm hãm nhấp thần khí vào trong tiếng nhạc." Dứt lời liền chỉ sang bên cạnh: "Trước tiên ngươi đứng sang bên cạnh nhìn xem đi, xem chúng ta sẽ làm như thế nào, ngươi dụng tâm hiểu xuống thì được rồi."
Dược Thiên Sầu như trút được gánh nặng liên tục gật đầu, vui vẻ chạy sang một bên, ngồi ở dưới một cây cột nhà, trên cột có khắc bốn chữ một hàng thẳng xuống dưới, "Thanh Lê Lan San", ngụ ý mờ mịt khó hiểu. Hắn bình thản dựa lưng vào cây cột, ngắm nhìn đám nhân sĩ chuyên nghiệp bắt đầu trình diễn, trong lòng thổn thức cảm khái không thôi...Cuộc sống nhân sinh của Kim Thái quả thật đúng như hoàng đế bình thường, còn nuôi dưỡng tài bồi đoàn ca múa chuyên nghiệp giúp hắn tìm vui, đúng là không hổ danh cuộc sống của người đang nắm giữ quyền thế ngập trời. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thanh Nương vỗ vỗ hai tay phát ra tiếng vang thanh thúy, theo sau liền bày ra một cái thủ thế duyên dáng, nhóm ca cơ và nhóm vũ cơ nhanh chóng biến ảo đội hình, các loại nhạc khí khác nhau liền vang lên thanh âm hòa tấu, bầu không khí bên trong căn phòng liền trở nên tiêu dao thoải mái, Dược Thiên Sầu hơi si ngốc, cảm giác làn điệu này tựa hồ như rất quen thuộc.
"Hồng trần nhiều chuyện buồn cười, si tình là nhàm chán nhất...Gió tiếp tục lạnh cũng không muốn né tránh, hoa lại đẹp cũng không cần nữa, ta mặc tình phiêu diêu...Hôm nay khóc, ngày mai cười, không cần ai thấu hiểu, một thân kiêu ngạo. Bài hát là ở lời ca, điệu vũ là ở bước nhảy, đêm dài đằng đẵng bất giác hiểu, tìm thấy buồn vui mang theo..."
Dược Thiên Sầu nghe thấy những lời này thì sững sờ ngay tại chỗ, tâm hồn cũng đắm chìm ở trong nhạc khúc, khó có thể kiềm chế...
Lời ca qua đi, tiếng nhạc cũng ngừng, nhóm vũ cơ cũng nghỉ tay, Thanh Nương lại đã khôi phục hình dáng băng sương lạnh lùng thường ngày, đi tới hỏi: "Sau khi trải qua ta bố trí trình bày, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Dược Thiên Sầu chậm rãi khôi phục tinh thần, ngồi dựa lưng vào cột nhìn nàng, khi thì lắc đầu khi thì gật đầu liên tục. Nguyên bản thủ khúc chính mình làm ra, sau khi được nàng phối khí hòa âm, cùng phương thức biểu diễn nhịp nhàng, đã làm cho thủ khúc này suy diễn ra phi thường tinh tế, khiến cho người nghe cảm giác được, như thế nào mới gọi là thế ngoại cao nhân tiêu sái tiếu hồng trần, như thế nào mới gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp? Đúng vậy, người ở trước mắt này chính là nhân sĩ chuyên nghiệp, đã thể hiện ra hết cái thần tủy cốt lõi của thủ khúc, muốn không làm cho người nghe lạc vào cảnh giới mơ màng cũng là khó khăn đi!
"Làm sao ngươi biết được thủ khúc này?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên dò hỏi.
"Theo thị nữ bên người Cơ Vũ nghe được, nhưng nghe nói nàng vốn là thủ hạ của ngươi, mấy thủ khúc nàng đàn hát đều là do ngươi sáng tác, quả nhiên là có chỗ độc đáo. Nhưng ta triích nhất vẫn là thủ khúc vừa rồi, lời nhạc của nó khiến cho ta luôn muốn đuổi theo tâm cảnh...Tiếu Hồng Trần!" Thanh Nương thản nhiên cười nói: "Nếu không phải rất thích thủ khúc này, muốn gặp người làm ra nó, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tùy tiện đem ngoại nhân vào trong Thanh Lê Cung này hay sao?"
"Hóa ra là thế!" Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ gãi đầu, không cần phải nói, thị nữ bên ngoài Cơ Vũ kia, hiển nhiên chính là đang ám chỉ Lộ Nghiên Thanh không thể nghi ngờ.
Thanh Nương nhìn hắn, khẽ nhăn mày, có chút khó hiểu lắc đầu nói: "Sau khi cùng ngươi tiếp xúc mấy ngày qua, ta thật vô pháp tin tưởng, người không có tâm tình như ngươi lại có thể sáng tạo ra được thủ khúc như thế này. Bởi vì hành ngôn cử chỉ của ngươi, hoàn toàn không giống như trong thủ khúc, mà thủ khúc chính là tiếng lòng của người sáng tác. Ta rất hoài nghi thủ khúc này đều không phải là do ngươi làm? Nhưng ta dùng thế lực Tiên Cung theo tam giới thu thập tin tức, cũng chưa ai thấy qua làn điệu này, cũng không nghiệm chứng được lòng hoài nghi của ta đối với ngươi."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì á khẩu nhìn nàng, cái gì mới gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp đây? Người trong nghề vừa ra tay liền biết có thật hay không, người ta chỉ thoáng liếc mắt đã nhìn thấu thủ khúc này không phải là do minh làm ra...Hắn muốn ngoan ngoãn thừa nhận, nhưng vừa nghĩ đâm lao thì phải theo lao, nếu thừa nhận cùng cố tình lừa gạt Kim Thái thì có gì khác nhau đâu, cho nên sau đó Dược Thiên Sầu liền quyết định đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Theo sau, chỉ thấy Thanh Nương chuyển biến thần sắc, khẽ thở dài nói: "Nhưng tin tức ở trong tam giới còn nói cho ta biết, có người đã tận mắt chứng kiến ngươi làm ra thủ khúc, nên ta hiểu được, sau khi ngươi nhận được pháp chỉ của Tiên Đế, vì muốn làm vui lòng Tiên Đế cùng Tiên Hậu cho nên đã xuất thủ hành văn tạo ra, hẳn không phải là chiếm đoạt từ người khác mà có. Ta đây mới tin tưởng, ở trên đời này thực sự là có kỳ tài ngút trời, có thể trình diễn vũ nghệ cùng ngươi biểu diễn thủ khúc này chính là vinh hạnh của ta!" (đoạn này chắc tác giả lú lẫn, hoặc nhầm nhọt gì đó, hoặc cố tình làm cho Thanh Nương nhầm lẫn, vì bài này tặng cho 1 trong số mấy nữ của ku sầu rùi mà. Bó tay!)
"A..." Dược Thiên Sầu nghe vậy, thì không khỏi xấu hổ cười nói: "Ngươi đừng nói khoa trương như vậy chứ? Người vinh hạnh hẳn là ta mới đúng."
Hắn không sao hiểu nổi, nữ nhân như thế nào đều thích nghe mấy cái lời nỉ non đó, năm xưa nếu không phải trông thấy Bạch Tố Trinh bị giam bên trong hang động cấm địa của Thanh Quang Tông, mà chính hắn lại muốn lôi kéo làm quen, thì nhất định là sẽ không có cái trò loạn thất bát tao này, bản thân hắn cũng không nghĩ qua, mấy cái thứ này lại sẽ nổi tiếng như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, thế giới này văn hóa tinh thần có bao nhiêu nghèo túng, phỏng chừng trên phương diện này đã chiết khấu hết cho tiền thể mất rồi...
"Ngươi cũng không cần khiêm tốn, tốt chính là tốt, nhưng vẫn có địa phương không tốt, tuy rằng ngươi kỳ tài ngút trời, nhưng lại không am hiểu trình diễn hòa phối tiết tấu. Nhìn ra được, trụ cột của ngươi ở trên phương diện này rất kém cỏi, hoàn toàn chỉ là dựa vào thiên phú mà làm ra thủ khúc thôi."
Thanh Nương nói xong, bỗng nhiên hơi ngập ngừng một chút, thần tình trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, trịnh trọng nói: "Kỳ thật, bằng vào thiên phú của ngươi ở trên phương diện này, thì đâu cần phải làm chưởng môn của Thiên Hạ thương hội, suốt ngày chỉ lo đánh đánh giết giết. Nếu như ngươi nguyện ỹ, sau ngày đại hôn của Tiên Đế, ta có thể giúp ngươi gia nhấp Tiên Cung, và mời ngươi về Thanh Lê Cung làm phó cung chủ, cam đoan so với ngươi ở bên ngoài đánh đánh giết giết còn thu hoạch được nhiều tài nguyên tu luyện hơn mấy phần, như thế nào?"