"Bảo bối bày trí Truyền Tống Trận ư?" Ngạc Tiên Quân thần tình đang tức giận, nghe vậy thì không khỏi giật mình, khi lãnh tĩnh trở lại mới dò hỏi: "Chính là mấy khối tiểu ngân cầu lúc trước ta đã nhìn thấy qua sao?"
Dược Thiên Sầu lập tức lộ ra hình dáng cám ơn trời đất, hướng hắn chặp tay đáp: "Lão yêu quái, ngươi nghĩ ra là tốt rồi, cuối cùng đã rửa sạch được oan khuất cho ta, phương pháp khởi động thứ kia ngươi đã từng nhìn thấy qua, thật sự đúng là đang thiếu tài liệu đó."
Theo sau Dược Thiên Sầu liền buông thõng song chưởng, nhìn Cơ Vũ nói: "Tiên Hậu minh giám! Tạm thời trong khoảng thời gian này ta thật đúng là vô pháp khả thi rồi."
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng kêu ta là Tiên Hậu!" Cơ Vũ nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói. Ở dưới tình huống không muốn tiếp nhận chân tướng sự tình, lời nói này của Dược Thiên Sầu đã khiến cho nàng vô cùng xấu hổ. Hiện giờ đành phải dùng tức giận để che giấu đi nội tâm xấu hổ cùng giận dữ của minh.
Dược Thiên Sầu thần tình bợ đỡ, liên tục gật đầu tán thành, có thể bình an vượt qua cơn sóng dữ này chính là điều kiện tru tiên nhất, hắn chẳng thèm quan tâm chút điểm ủy khuất kia, chân chính quyết định thể diện, đối với hắn mà nói thì phải xem ai là người có thể mỉm cười ở phút cuối cùng, mà không phải là một chút thể diện trong lúc nhất thời. Bởi vì hắn cho tới hôm nay vẫn chưa từng đem minh ứở thành chính nhân quân tử, sẽ không để ỷ thừa nhận mình là cái hạng tiểu nhân.
Kết quả chứng kiến hình dáng này, Cơ Vũ không khỏi dâng lên một trận buồn nôn, sở dĩ lúc trước nàng thất thố nói ra những lời kia, là bởi vì sau khi nghe xong mấy thủ khúc, đã đem Dược Thiên Sầu trở thành tài tử văn hoa xuất chúng, cần phải biết rằng, nữ nhân càng đẹp thì khuynh hướng càng nghiêng về đấng nhân sĩ tài tử, trong tiềm thức có chút kính yêu nên nhất thời mới nói bừa như thế.
Mà bây giờ, thiếu chút nữa khiến cho nàng nghẹn họng không thể nhổ ra, nàng chỉ hận chính mình mắt mù, thiếu chút nữa đã sai lầm nương thân vào một gã tiểu nhân a dua nịnh hót. Vì thế, điều này đã trực tiếp làm cho khuôn mặt phấn nộn của nàng biến thành trắng bệch, hận không thể tát cho chính mình hai cái! Ngay cả tâm tư muốn lột da Dược Thiên Sầu cũng đều nghĩ qua.
Lúc này, Ngạc Tiên Quân kinh ngạc nói: "Lúc đầu ta từng ngắm nhìn qua mấy khối tiểu ngân cầu kia, có vẻ như không trông thấy chỗ nào khác thường, chẳng lẽ ngươi không thể luyện chế được nó hay sao?"
"Nếu dễ dàng luyện chế như vậy thì đã đơn giản rồi." Dược Thiên Sầu buồn bã tố khổ: "Nếu vậy, thì ta cũng không cần mạo hiểm chạy tới Minh giới, thiếu chút nữa bị người khác giết chết rồi. Ngươi đừng tưởng mấy viên tiểu ngân cầu kia đơn giản, bên trong nó chứa rất nhiều huyền diệu chỉ riêng sư phụ ta mới thấu triệt, cũng chỉ sư phụ ta mới có thể luyện chế ra mà thôi..."
"Vậy ngươi có tìm được sư phụ ngươi ở Minh giới hay không?" Ngạc Tiên Quân dò hỏi.
Dược Thiên Sầu thần tình buồn bã, lắc đầu nói: "Không có!"
Ngạc Tiên Quân đối với đáp án này một chút cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Bằng vào hiểu biết của hắn, Tất Trường Xuân bị Minh Hoàng bức vào trong thần bí cấm địạ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Theo sau Ngạc Tiên Quân liền nhằm vào một ít điểm đáng ngờ khác, thậm chí chính là vì sao trên tay Dược Thiên Sầu lại có Lệnh Bài Minh Hoàng, nhưng sở trường diễn kịch của Dược Thiên Sầu vẫn tuyệt luân như cũ, tùy tiện ứng phó xuống liền dễ dàng vượt qua. Cuối cùng Ngạc Tiên Quân cũng không có hỏi thêm điều gì nữa.
Thật lòng, Lộ Nghiên Thanh đứng ở bên cạnh cũng đều là nữ nhân, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp xuất chúng, cho nên nàng đối với Cơ Vũ cũng là đồng tình. Nàng không hiểu, Dược Thiên Sầu rõ ràng có khả năng thoải mái quay về nhân gian, mà vì sao hắn không chịu giúp các nàng.
Trải qua một phen tình tự, nhiều ít nàng cũng nghĩ thông suốt một chuyện tình, có thể Dược Thiên Sầu làm như vậy là có đạo lý riêng của hắn. Bởi vì sự thật đã chứng minh, thông thường quyết định của Dược Thiên Sầu nhìn qua thì không hợp lý, nhưng đến phút cuối cùng lại tuyệt đối đúng đắn, không giống như chính bản thân minh, luôn luôn mang phiền toái đến cho người khác...
"Mau cho hắn cút đi!" Cơ Vũ thần tinh hàm sương, đột nhiên mở miệng nói, mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng trong lòng mấy người đều hiểu nàng đang nói đến ai.
Ngạc Tiên Quân nhìn Dược Thiên Sầu khẽ thở dài nói: "Nguyên bản chúng ta còn ôm chút hy vọng đối với ngươi. Nhưng.., nếu sớm biết như thế, thi sẽ tuyệt đối không đem ngươi liên lụy vào chuyện này, ngươi hãy đi đi!"
"Ta đi đâu chứ?" Dược Thiên Sầu có chút ủy khuất, dang tay nói: "Nếu các ngươi đem bí mật của ta tiết lộ ra ngoài, Tiên Cung chắc chắn sẽ không buông tha cho ta. Trái phải đều chết, ta cũng lười thèm chạy đông tây, mặc cho số phận an bài vậy thôi!"
Hắn làm sao dám tùy tiện bỏ chạy đây, lời này chính là dục cầm cố túng* để thăm dò phong thanh trong miệng đối phương. Lúc này chỉ thấy Ngạc Tiên Quân trừng hai mắt lên nói: "Chúng ta còn chưa đến mức không hiểu chuyện như vậy, ngươi đi đi! Chúng ta sẽ không đem ngươi làm tấm đệm lưng đâu." (*: Muốn bắt thì phải thả.)
Nghe được câu này, Dược Thiên Sầu mới yên tâm, lúc này liền vỗ ngực cam đoan nói: "Lão yêu quái! Các ngươi hãy yên tâm, chỉ cần ta còn giữ được cái mạng này, ngày sau liền nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đem ngươi cùng Tiên Hậu cứu thoát, các ngươi hãy chờ xem!"
Lời cam đoan này khiến cho Ngạc Tiên Quân đau răng không thôi, người ta đã trở thành Tiên Hậu, gạo nấu thành cơm rồi, còn cần ngươi cứu cái rắm gì nữa đây!...Hắn trộm liếc mắt ngắm nhìn Cơ Vũ muội tử một cái.
Quả nhiên, Cơ Vũ nghiến răng nghiến lợi, hướng Dược Thiên Sầu vung tay chỉ ra ngoài, lớn tiếng quát: "Cút cho ta!"
Đối với thái độ này của nàng, Dược Thiên Sầu không hề phật lòng, khom lưng cúi đầu vừa lùi ra ngoài vừa mỉm cười làm lành: "Ta đây không quấy rầy nữa, có chuyện gì thì hãy phái người đến Thanh Lê Cung tìm ta!"
Lúc này Cơ Vũ tức giận đến mức phải quay đầu nhìn sang một bên, rõ ràng nhắm mắt làm ngơ không thèm quản đến gã tiểu nhân bỉ ổi này. Ngày sau có đánh chết nàng cũng không muốn dính dáng tới cái diện mạo xấu xa của hắn thêm nữa!
Lộ Nghiên Thanh đứng một bên trong lòng khẽ thở dài, kết hợp cùng ngôn hành cử chỉ không hề kiêng kị Cơ Vũ lúc trước, cùng bộ dáng nịnh hót lúc này của Dược Thiên Sầu, còn có bóng lưng xám xịt rời đi kia. Trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên một trận chua xót vô danh, thiếu chút nữa lệ châu đã trào ra.
Kỳ thật, bằng vào thủ đoạn của nam nhân này, hắn có thể quay về nhân gian bất cứ lúc nào, căn bản là không cần lãng phí chính mình, chẳng qua phủi mông bỏ chạy lấy người là được thôi mà. Nhưng hắn thân là nhân gian chí tôn, hưởng thụ quanh vinh đồng thời còn phải gánh vác trách nhiệm to lớn, vì muốn cật lực ngăn cản chém giết ở nhân gian, nên đã mang theo mọi người đến Tiên giới dốc sức mở rộng thế lực, gánh vác tiền đồ cùng hy vọng của rất nhiều người, mọi người chỉ nhìn thấy cái mặt phong cảnh thôi, đâu có biết sau lưng hắn thường xuyên phải nhẫn nhục chua xót như thế nào...
Ra khỏi Thủy Tinh Cung, Dược Thiên Sầu liền được thị vệ dẫn đến bên ngoài Thanh Lê Cung, một mình hắn bước tới trước môn khẩu, đang muốn thò chân tiến vào đại điện, thì lại nhanh chóng rút chân trở về, sợ có người sẽ bởi vì hành động tùy tiện của hắn mà tức giận, may mắn lúc này Thanh Nương từ bên trong nói vọng ra: "Tiến vào đi!"
Nghe được thanh âm này, hắn mới sửa sang quần áo tiến vào. Nhưng sau khi hắn tiến vào, trải qua một ngày thời gian, thủy chung vẫn không thấy hắn quay ra, cũng không biết đang ở bên trong làm những chuyện gì...
Sáng sớm, ánh bình minh lan tỏa đầy trời, trên đỉnh Tình Trủng Sơn, nơi trọng địa của Tuyệt Tình Cung, đang vắt qua một chiếc cầu vòng ngũ sắc, cảnh tượng vô cùng mê ly. Lúc này, Vong Tình đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, quay mặt ra ngoài không trung, mấy ngày mấy đêm qua hắn vẫn chỉ ngồi đó, chưa hề đứng lên lần nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Là đang muốn làm khó ta sao?" Trong miệng Vong Tình phát ra một tiếng than thở, lúc này chậm rãi đứng lên, khẽ xoay người như lưu thủy hành vân bước về phía thanh cự kiểm nằm ở giữa trung tâm đỉnh núi, khi chỉ còn cách khoảng một trượng, thì mới dừng chân.
Thanh cự kiếm màu tuyết lam đang nhè nhẹ tản mát ra lam quang tráng lệ, lưu chuyển không ngừng ở quanh thân kiếm, tựa như nó cảm nhận được điều gì đó, mà khẽ phát ra tiếng ngâm kéo dài ngân nga không dứt.
Một cơn gió thanh lương thổi qua, chiếc trường bào màu lam sắc khẽ tung bay phần phật, mái tóc đen dài cũng bay múa rối tung. Lúc này trên thân thanh cự kiếm đột nhiên bộc phát ra quang hoa màu tuyết lam kinh người, giống như một viên ngọc minh châu ở giữa trời đất, chiếu rọi về phía Vong Tình đứng ở cách đó một trượng xa, cỗ khí thế kia mơ hồ là có khuynh hướng như nhân kiếm hợp nhất.
"Ta và ngươi tâm ý tương thông, ta biết ngươi đã khai mở linh trí, nhưng ta không hiểu vì sao, ngươi luôn luôn không cho ta rút ngươi ra khỏi vỏ đây? Bởi vì ngươi mà ta đã thông suốt một chiêu kiếm ý cực mạnh, chỉ cần ngươi vừa ra khỏi vỏ, thì thiên hạ sẽ phải cúi đầu xưng thần mà thôi!"
Thanh cự kiếm dường như hiểu được lời nói của Vong Tình, thân kiếm mơ hồ run rẩy lên, tiếng ngâm cũng trở nên cao vút. Chiếc trường bào trên người Vong Tình bỗng nhiên cuốn ngược ra phía sau, một luồng cương khí sắc bén theo trong ống tay áo tản xuất ra, họa xuất thành một đường cong tru mỹ ở dưới mặt đất. Lúc này bốn phía xung quanh đất đá bụi mù, lấy thanh cự kiếm làm trung tâm, bán kính phạm vi một trượng xung quanh nó liền xuất hiện những vết kiếm mang khắc sâu xuống dưới mặt đất.
Vong Tình mân mê chiếc chỉ hoàn nằm trên ngón trỏ bàn tay trái. Theo sau vung tay trái lên, hướng về phía thanh cự kiếm mà hư không trảo tới, nhanh chóng thu thanh Lục Long Tuyết Lam vào bên trong giới chỉ trữ vật.
Trên đỉnh núi xuất hiện một cái hố to tròn ở dưới chân hắn, nhưng hắn không có lòng dạ nào để quan sát. Hắn chậm rãi xoay người, thân hình cao gầy khoan dung đón nhận từng cơn lãnh phong thổi qua, mái tóc dài đen nhanh buông xõa, tung bay phần phật ở phía sau lưng, khi thì bị gió cuốn vắt ngang trên đầu vai của hắn.
Đôi con ngươi dưới chiếc mặt nạ màu ngân sắc, thoáng xuất hiện một tia nhu tình hiếm thấy, ngắm nhìn biểu mây gợn sóng lăn tăn khắp bốn phía thiên không, mềm mại hòa trộn cùng ánh mặt trời, và còn chiếc cầu vòng kia nữa, dường như hắn muốn thu hết thảy quang cảnh này vào trong tầm mắt, vĩnh viễn khắc sâu vào trong trí nhớ.
Nhưng ở trong biển mây ngập trời, lúc này bỗng nhiên thoáng xuất hiện một khuôn mặt nữ nhân, đang nhìn chằm chằm vào hắn, dịu dàng mỉm cười, thoáng chốc trong biển mây lại hóa ra một cái tiểu hài đồng khờ dại, chạy quanh nữ nhân kia mà vui đùa, cuối cùng tiểu hài đồng ôm chân nữ nhân kia, hỏi: "Mau thân, phụ thân đang ở đâu ah!"
"Ờ đó kìa!" Nữ nhân có dung mạo hiền hòa nâng tay chỉ vào Vong Tình đang đứng trên đỉnh núi, tiểu hài đồng lập tức quay đầu nhìn qua, nhìn hắn mỉm cười, trong ánh bình minh tràn ngập tiếng cười khờ dại của tiểu hài đồng kia.
Đôi con ngươi ở dưới chiếc mặt nạ màu ngân sắc khẽ đóng lại, mí mắt thoáng trào ra lệ quang, dưới mặt nạ phát ra thanh âm nỉ non vô nghĩa: "Ta sai lầm rồi...Nhược Vân, hãy chờ ta!"
Một bóng lưu quang từ trên đỉnh núi bất thỉnh lình phóng thẳng lên trời, chân khí cường hãn trực tiếp phá tan đám mây ở trên thiên không ra...