Tình Nồng Trong Mắt

Chương 66



Châu Vũ ôm hai phần bắp rang bơ chộn rộn không yên ngồi ở sau cổng rạp chiếu phim, xung quanh toàn là các cặp đôi, thỉnh thoảng sẽ có vài cô gái nhìn về phía họ với ánh mắt cậu không biết tả sao nụ cười của dì chăng? Cậu cứ như ngồi trên đống lửa, như kim châm vào người, vậy nên cậu bỏ bắp rang xuống đứng dậy: “Em đi toilet cái.”

Lý Cận Dữ cầm điện thoại trên bàn đứng dậy: “Đi chung.”

“Còn bắp?”

“Để đó.”

“Người ta lấy mất rồi sao?”

“Anh mua lại cho.”

“...”

Lý Cận Dữ từ đầu đến cuối không hề xem phim, luôn cúi đầu nghịch điện thoại, hoặc có thể nói anh cứ cắm cúi chơi cái trò “Nhảy nhảy” trên Wechat, cái trò “Nhảy nhảy” này Châu Vũ đã chơi mấy lần, trò này chủ yếu chơi cái hiệu ứng âm thanh, âm thanh rơi mới là tinh tuý của trò chơi, kết quả anh hai này lại đi chơi tắt âm hai tiếng đồng hồ, điểm số đã vượt hẳn danh sách bạn bè của Châu Vũ rồi, làm cậu há hốc sợ sệt, trước giờ chưa từng thấy số điểm cao như vậy.

Bộ phim kết thúc, đèn trên đỉnh đầu vừa sáng, anh còn không hề ngẩng đầu, đi ra ngoài theo dòng người. Châu Vũ âm thầm theo sau anh, trong lòng thấp thỏm nghĩ anh ấy hình như thật sự chỉ đi chung với mình cho mình coi thôi, vậy vậy.. vậy chị thì sao? Chị tốt với anh ấy như vậy, sao anh ấy có thể thế này.

Cậu cứ phập phồng không yên mà nghĩ ngợi.

Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, hai người mạnh ai nấy nghĩ ngợi đi xuống thang cuốn, vừa đúng lúc Châu Vũ vừa định mở miệng nói chuyện với cái tên “đàn ông tồi” này, một giọng nam giới trong treo vang lên bên cạnh: “Lý Cận Dữ!”

“Mấy người làm gì ở đây?” Giọng Lý Cận Dữ rất lạnh lùng.

Châu Vũ còn tưởng anh gặp phải tình địch, vừa quay đầu cậu đã ngẩn người.

Trung tâm mua sắm hoành tráng lộng lẫy gồm tất cả năm tầng, ngay giữa trung tâm sảnh có mắc một quả cầu thuỷ tinh treo giữa không trung liền hai tầng, xung quanh có hành lang bao bọc, có hai người đàn ông đứng bên cạnh tay vịn hành lang tầng hai hút thuốc, vẻ mặt nhìn Lý Cận Dữ có chút khôi hài, như cố ý làm anh khó xử: “Đội trưởng mời thầy Lỗ đi ăn, hay cậu vào chảo hỏi cái đi? Mọi người đều không biết mấy năm qua cậu lăn lộn ở đâu.”

Lý Cận Dữ nhàn nhạt: “Không cần đâu, hỏi thăm thầy Lỗ giùm.”

“Đừng mà, năm đó lừa tiền mấy phụ huynh kia, không nói lời nào đã chạy khỏi Bắc Kinh, đã ngần đó năm rồi, vẫn còn làm rùa rụt cổ à?” Người kia đứng chắn trước mặt anh không nể nang.

Người đàn ông đứng cạnh tựa lan can đeo kính nhã nhặn khuyên: “Bỏ đi, Lương Bình, để cậu ta đi đi, thầy Lỗ cũng chưa chắc muốn gặp cậu ta đâu.”

...

Lý Cận Dữ xuống xe vào cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc, anh đứng bên đầu con hẻm vừa cúi đầu mở gói vừa nói với Châu Vũ: “Em vào trước đi, anh đổi mật khẩu nhà thành sinh nhật chị rồi.”

“0929 hả?”

“Ừ.”

Đèn đường mờ mịt, thiêu thân bu đầy bên dưới, yên lặng tới dường như nghe được tiếng chúng kịch liệt đâm đầu vào và tàn sát lẫn nhau, hình như ai cũng muốn trở thành chủ sỡ hữu luồng sáng này.

Châu Vũ chưa đi, ánh mắt ngẩn ngơ đứng đó như vừa thấy ma. Lý Cận Dữ tựa vào tường, rút ra một điếu thuốc, liếc mắt nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Em... ban nãy hình như em nhìn thấy “Dẫn Chân Đại Sư” rồi.” Châu Vũ nói.

Lý Cận Dữ ngẩn người, nhét thuốc lại vào trong: “Ở đâu?”

Châu Vũ cảm thấy hai khuôn mặt trong đầu lại chồng chéo lên nhau, hiện ra rõ ràng hơn, cậu nói chắc như đinh đóng cột: “Hai người đàn ông ban nãy nói chuyện với anh ấy, em chắc chắn là hắn!”

“Lương Bình hả?”

“Không phải, cái người đeo mắt kính kia kia, cái người trông nho nhã ấy.”

“Thái Nguyên Chính?”

“Em không biết anh ta tên gì, tóm lại là cái người đàn ông nhỏ nhã khuyên Lương Bình đừng cãi nhau ấy” Châu Vũ nói: “Anh ta là ai?”

Lý Cận Dữ quay ngược hướng gió châm thuốc: “Bạn đại học của anh, hồi trước có cùng nhau lập nhóm tham gia cuộc thi quốc tế cho sinh viên.”

Đại học A năm đó khí thế rất mạnh mẽ là vì Lý Cận Dữ dẫn dắt đội, gần như tung hoành cả giới trí nhớ, lãnh hết cả giải trong và ngoài nước, kết quả không lâu sau người đội trưởng thần thánh này bị bốc phốt lợi dụng cung điện ký ức để gom tiền, Lý Cận Dữ không nói tiếng nào rời bỏ cuộc thi, để lại đầy tiếng ác. Thái Nguyên Chính thay anh giữ chức đội trưởng, chuyện sau đó Lý Cận Dữ cũng không quan tâm, tâm trạng các thành viên đại học A năm đó đều bị ảnh hưởng, lần đầu tiên không có tên trên bảng xếp hạng thế giới. Quán quân năm đó là một đại học Hàn Quốc.

Thật ra khi ấy quan hệ của anh và Lương Bình cùng Thái Nguyên Chính trong đội không tệ. Trong trí nhớ của Lý Cận Dữ, tính cách Lương Bình thẳng thắng, Thái Nguyên Chính nho nhã lịch sự, hơn nữa Thái Nguyên Chính luôn dùng thái độ trung lập để đối nhân xử thế. Thầy Lỗ là giáo viên hướng dẫn đội của họ, lúc ấy Lỗ Minh Bá thích nhất là Lý Cận Dữ và Thái Nguyên Chính. Sau đó Lý Cận Dữ gặp chuyện rút khỏi cuộc thi, Lỗ Minh Bá thất vọng tràn trề, đau lòng xót dạ than thở trước mặt tất cả mọi người: “Cận Dữ, em là sinh viên mà thầy vừa ý nhất nhưng cũng khó lòng mở miệng nói với người khác nhất trong ngần ấy năm, được rồi, em đi đi. Đi rồi đừng về nữa. Thái Nguyên Chính, ngày mai em dẫn dắt đội!”

Vậy là thiếu niên không quay về nữa.

-

Tháng Năm năm nay hình như rất dịu dàng, trên đường đi đến nhà Lỗ Minh Bá, Lý Cận Dữ đã nghĩ như vậy, gió mở ở hai đầu, một đầu là anh, đầu kia là Diệp Mông. Chỉ cần nghĩ cô ở đầu bên kia, dù có xa xôi cách trở tới mấy, anh vẫn cảm thấy không quá khó đi.

Hai tuần không gặp rồi đấy, không biết chị đang làm gì. Mối tình này thật ra từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều là Diệp Mông đang chủ động nhưng người tỉnh táo nhất cũng là cô, cô trưởng thành, lí trí, dỗ dành anh, trêu chọc anh, đến cả lên giường với anh cũng tự mình làm lấy, cảm giác giống như bất cứ khi nào ở đâu cô cũng đều có thể rời đi vậy. Nếu như không vì Lý Lăng Bạch, Lý Cận Dữ tuyệt đối không dùng cách này để bảo vệ cô, vì anh rất sợ có lẽ sau một tháng, tình cảm của chị có thể sẽ lạnh nhạt đi, chị sẽ phát hiện rằng à, thì ra Lý Cận Dữ cậu cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Cậu là Lý Cận Dữ sao?”

Một người phụ nữ trung niên để mặt mộc đứng tưới hoa trước vườn, nhìn thấy Lý Cận Dữ ở ngoài, hoài nghi lên tiếng nói.

Lý Cận Dữ hoàn hồn, đứng ngoài hàng rào chào hỏi người phụ nữ: “Vâng, chào sư mẫu.”

“Đến thăm thầy Lỗ à? Vào đi.” Người phụ nữ mở cổng, hiền lành nói. Nói xong lại quay đầu gọi: “Minh Bá, học trò ông tới này.”

Lỗ Minh Bá xách lồng chim, vội vã chạy ra từ cửa bên Tứ Hợp Viện, ánh mắt hơi kinh ngạc, tựa như không nghĩ tới anh sẽ đến tìm ông, quay lưng lại nói: “Vào đi, bà đun ấm nước đi.”

Tứ Hợp Viện này khá cũ kỹ lại còn nhỏ, không khác lắm với mấy năm trước khi Lý Cận Dữ tới, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rạng rỡ, rọi sáng cả phòng làm việc, trong căn phòng bụi bặm, Lỗ Minh thắp đàn hương, phất tay để tàn lửa tắt đi, vứt vào cái hố tro, ra hiệu cho anh ngồi.

Lỗ Minh Bá chuyên nghiên cứu lịch sử và địa lý, trên bàn làm việc bày đầy quả địa cầu lớn nhỏ đủ kích cỡ, Lỗ Minh Bá chỉ chỉ mớ quả địa cầu: “Giờ còn đọc thuộc lòng được bản đồ không?”

Lý Cận Dữ mặc đồ thể thao, không hề khác biệt so với nhiều năm trước, dường như một chút cũng không thay đổi, thoáng như vẫn còn là cậu thiếu niên năm ấy được ông đưa về nhà, có thể đọc vanh vách lịch sử địa lý: “Còn ạ.”

Lỗ Minh Bá nhàn nhạt gật gù: “Em quả đúng là học sinh có thiên phú nhất mà tôi từng gặp, giờ dự định về Bắc Kinh làm ăn rồi à? Hay là thế nào?”

Hai người ngồi trên sofa, Lý Cận Dữ cong lưng, hai tay chống trên đầu gối, đan lại với nhau, tư thế ngay ngắn, giọng điệu đúng mực lại đứng đắn: “Hôm qua em gặp Thái Nguyên Chính ở trung tâm thương mại, nghe nói thầy đang dùng bữa với bọn họ, lúc đó em đang có chút chuyện gấp nên không qua chào hỏi thầy nhưng ngẫm nghĩ vẫn thấy nên qua nói với thầy một tiếng, dù gì thời thiếu niên lỗ mãng, em cư xử cũng khá không đúng mực thước.”

Lỗ Minh Bá hoà nhã cười cười: “Lương Bình với Thái Nguyên Chính có nói với thầy, nói là em về rồi, thầy nghĩ em không muốn gặp họ, dù gì năm ấy em là đội trưởng mà họ tin tưởng và tôn trọng nhất, em không nói tiếng nào đã đi, đổi lại là ai cũng tức giận với em.”

“Vâng.” Lý Cận Dữ nhún nhường gật đầu.

Lỗ Minh Bá tiếp tục nói: “Lương Bình như đứa con nít ấy, em không cần để ý tới nó nhưng Thái Nguyên Chính là thiệt thòi vì em nhất, năm ấy nó lãnh nhiệm vụ ngay trước lúc lâm nguy, gánh không ít áp lực vì em đấy.”

“Em đang nhờ thầy giúp đây mà” Lý Cận Dữ cười nói: “Em muốn mời anh Thái dùng bữa, anh Thái bây giờ làm gì vậy ạ?”

Lỗ Minh Bá nói: “Được chứ, thầy đưa phương thức liên lạc với nó cho em, hai đứa ráng nói chuyện với nhay, Nguyên Chính bây giờ ở Bắc Kinh làm ăn khá tốt, nó tốt nghiệp xong thì đi viết sách, cũng có chút tiếng tăm nhỏ, khoảng gần đây còn giật được cái giải người mới gì đó.”

-

Lúc Lý Cận Dữ đến nhà Lỗ Minh Bá, Châu Vũ từ siêu thị về, cầm trên tay hai túi nước giặt lớn mới mua, rẽ qua hẻm nhỏ, ngừng lại trước cửa nhà, tâm trạng cậu không tệ, còn chào hỏi con mèo quanh năm khoanh trên bệ tường nhà họ nhìn Lý Cận Dữ tắm: “Mèo háo sắc.”

“Meo--”

Châu Vũ cứ nghĩ con mèo đang mắng cậu, sau này cẩn thận hồi tưởng lại cả quá trình gây án, cậu cảm thấy con mèo này đang nhắc nhở cậu đằng sau có người, cậu hoàn toàn không để ý tới, lúc chuẩn bị ấn mật mã cảm thấy đột ngột có một khoảng mây đen trên đỉnh đầu, vừa định ngẩng lên nhìn, còn chưa kịp phản ứng, bất thình lình nghe eo nặng trịch, có người cầm vũ khí sắt bén kề vào, tiếp theo đó lại bị éo vào cánh cửa lạnh băng không động đậy, tiếng uy hiếp hung tợn truyền tới từ đằng sau: “Đứng im--”

Châu Vũ bất lực nhìn con mèo trên bệ tường, ánh mắt như muốn nói: “Biết báo cảnh sát không? Báo cảnh sát giùm với.”

Con mèo rất vô tình nhảy phốc từ trên tường xuống.

“Mở cửa.” Người phía sau nói.

Châu Vũ: “Anh anh anh... đừng có ấn tôi, ấn vậy sao tôi mở.”

Người phía sau xách đầu cậu ấn lên khoá mật mã, Châu Vũ hoang mang ấn mấy số: “Tít tít tít-- mật mã không chính xác.”

“Mày đừng có mà dở trò.” Người đàn ông phía sau nói.

Châu Vũ uất ức: “Tôi bị anh doạ cho quên mất rồi.”

Châu Vũ cảm thấy con dao trên eo đã sắp nhấn vào thịt mình, cậu lại cẩn thận nhắn nhở: “Áo không phải của tôi đâu, anh anh anh, anh đừng có làm hư đó, không ấy anh vén áo lên đi, kề thẳng vào thịt tôi ấy, nghe nói cái áo này hai chục ngàn lận, rách là tôi đền không nổi đâu.”

“Nhanh lên!” Người đàn ông phía sau mất kiên nhẫn, lại gắt gỏng.

Châu Vũ run rẩy ấn lần nữa: “Tít tít tít-- mật mã không chính xác.”

Có lộn không vậy, Lý Cận Dữ đổi mật khẩu hồi nào nữa?

Châu Vũ cảm thấy mình sắp gặp đại nạn tới nơi, trán bắt đầu vã mồ hôi, nhìn thấy người đàn ông sau lưng càng lúc càng sầm mặt lại, cậu hít một hơi nói: “Vầy đi, các anh khoan manh động, khoá mật khẩu này liên kết với hệ thống báo cảnh sát, nếu nhấn sai ba lần sẽ lập tức báo cảnh sát. Tôi thật sự không biết anh ấy đã đổi mật mã, cho nên nếu mấy anh không muốn làm phiền cảnh sát thì hay là tôi gọi điện cho anh ấy hỏi thử nhé?”

“Gọi đi.”

Châu Vũ gọi được cho Lý Cận Dữ, không biết bên đó đang làm gì, cả buổi trời mới nghe anh chậm rãi nhấc máy, Châu Vũ mở loa ngoài, liếc nhìn người đàn ông đằng sau, run rẩy nói: “Anh, anh, anh đổi mật khẩu rồi hả?”

“Ừ.” Đầu dây bên kia bình thản như không.

“Giờ em không vô được...”

“Anh thấy rồi.”

“Hả?” Châu Vũ ngơ ngác.

“Anh đang xem camera” Lý Cận Dữ lười nhác nói: “Phiền em nói với anh trai cầm lưỡi lê AK47 kế bên là anh ta đụng trúng cái tua rua lồng đèn của anh rồi.”

Cái lồng đèn là do Diệp Mông mua, cô nói chuyển đến nhà mới bắt buộc phải có đèn sáng, dù người không cần thì cũng phải để cho thần linh. Giữ lòng tôn kính không phải là chuyện xấu.

Châu Vũ đã bị đưa đi như vậy.

Nước giặt lan đầy ra đất, con mèo lại leo lên bệ tường cuộn tròn như cũ, cái tua rua vẫn lay động, như tất cả mọi thứ đều chưa xảy ra.

Vậy nhưng trong suốt quá trình Châu Vũ bị đưa đi, Lý Cận Dữ vẫn tiếp tục cuộc gọi với cậu, anh an ủi: “Có xem phim chưa, đại loại là kiểu dạng như bị bắt cóc ấy.”

Châu Vũ: “...”

“Nếu em không biểu hiện cho tốt thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể giết con tin đấy, mấy người đó chuyện gì cũng có thể làm.

Người đàn ông mặc áo đen bên cạnh nhắc nhở: “Cúp máy được rồi.”

Trán Châu Vũ đầy mồ hôi, gió thổi qua lại lạnh thấu xương, Lý Cận Dữ bồi thêm một câu: “Đương nhiên là nếu em biểu hiện tốt quá anh cũng có thể bảo bọn họ giết luôn con tin.”

Châu Vũ quá hiểu câu này có nghĩa là gì.

Đây là một màn bắt cóc công khai, cả hai bên đều biết mục đích của đối phương, giống như nắm trong tay điểm yếu của đối phương, coi ai nắm thóp được nhiều hơn. Hình như Lý Cận Dữ vẫn đang uống cafe, còn lịch sự nói “cảm ơn” với nhân viên phục vụ, cuối cùng bình thản an ủi: “Không cần lo quá, trước khi anh bàn bạc với mẹ anh, bọn họ sẽ không làm gì em đâu. Dù sao thì chọc anh nóng lên bọn họ một cắc cũng không lấy được. Mạnh mẽ lên, cúp đây.”

-

Ánh hoàng hôn rọi vào phòng làm việc, vầng trời như hoà cùng mặt đất, ngoài lầu có cái máy đào cao cao, Diệp Mông tựa bên mép bàn, yên lặng trông ra, không biết là đang nghĩ gì.

Thai Minh Tiêu ngồi trên ghế của cô, nghịch cái quả địa cầu: “Sáu giờ tối nay Lý Lăng Bạch muốn mở cuộp họp tuyên bố tin tức, chắc là sẽ trả lời về bài bốc phốt và nghi vấn việc “Trường Chung Đỉnh” trôi ra nước ngoài khoảng thời gian trước đây. Bây giờ bên truyền thông đã chuẩn bị tin vắn hết rồi.”

Diệp Mông nhàn nhạt hớp ngụm cafe: “Thủ đoạn thương mại thông thường thôi.”

“Nhưng ban nãy tôi có hỏi một người bạn phóng viên, phát hiện bên trên có một nội dung cực kỳ không bình thường” Thai Minh Tiêu siết quai hàm, ánh mắt như muốn phun lửa, Diệp Mông chưa từng thấy anh tức giận đến vậy, bất giác quay đầu nhìn anh chằm chằm, ai ngờ anh lại tiếp tục nói: “Phóng viên đó lén gửi cho tôi, tôi biết có chút vi phạm đạo đức nghề nghiệp nhưng cô ấy cũng nhìn hết nổi vậy nên đưa tin tức cho tôi coi trước.”

“Cái gì?”

“Không ngoài dự đoán, họp xong sẽ có cái hotsearch nội dung là #LýCậnDữphứccảmOedipic.”

Con người nhiều lúc sẽ thế này, khi càng tức lại càng bình tĩnh, làm bất cứ việc gì, nói bất kỳ lời nào cũng không thể hiện được cái nỗi kích động muốn cấu xe người khác trong lòng, không phải cấu xe bình thường mà là từng chút một, muốn xé từng lớp từng lớp một da của đối phương xuống, nhìn bà ta cả người đẫm máu, nhìn bà ta thoi thóp, nhìn bà ta quỳ xuống xin tha cũng không đủ để xả cơn tức giận.

Diệp Mông bình tĩnh cầm túi ra ngoài, chỉ mắng một câu nặng lời nhất từ trước tới giờ: “Đ* m* nó, anh đ*o nói sớm.”

-

Lý Lăng Bạch mở họp báo ở khách sạn Võ Lâm, dù cô có đi một đường đèn xanh tới thì cũng phải ít nhất một tiếng đồng hồ, thêm vào mớ đèn đỏ xui xẻo thì ít nhất cũng nửa tiếng nữa. Cô cúi đầu xem giờ, đồng hồ chỉ bốn giờ bốn mươi, lúc cô đến e là họp báo đã sớm bắt đầu rồi.

Diệp Mông mắng mỏ trên xe, một tay xoay bánh lái một tay gác ngoài mép cửa rồi căng thẳng cắn ngón tay. Tiếng rú còi không ngừng cả đoạn đường, không chỉ mình cô hối thúc, tất cả mọi người đều đang hối thúc, cả đoạn đường kẹt cứng, tiếng rít còi ầm ĩ như tiếng nồi áp suất xả hơi.

Từ đó có thể thấy được, âu lo có thể lây lan nhưng lòng nhiệt huyết hình như cũng lây được.

Ngay sau khi Diệp Mông xông ra ngoài, Thai Minh Tiêu cũng cầm chìa khoá xe vội vã chạy xuống lầu, hoàn toàn không có tí phong độ, còn đụng trúng cô gái mới đến một cú đau điếng, tài liệu rải khắp nơi trên đất như tuyết rơi cũng không nhặt, chạy thục mạng nhấn thang máy.

Thai Minh Tiêu nhìn chữ số không ngừng nhảy xuống của thang máy, đầu óc trống không âm u, anh chỉ thấy mình nên làm gì đó.

Diệp Mông còn dám xông ra vì Lý Cận Dữ, sao anh ta lại không dám, anh ta với Lý Cận Dữ là anh em với nhau bao nhiêu năm nay, nhìn thấy anh bị bạo lực gia định, bị ruồng bỏ, bị dị luận không biết bao nhiêu chuyện, từ đầu đến cuối anh ta như con rùa rụt cổ trốn trong góc, cái gì cũng không dám nói. Thâm căn cố đế nhà anh ta không vững chắc như nhà Lý Cận Dữ, anh ta với Câu Khải đều phải sống dựa vào người khác, anh ta sợ Lý Lăng Bạch, lo sợ một câu nói của bà ta sẽ lại bắt mình đi. Anh ta cũng sợ mếch lòng người khác, anh êm dịu, dỗ ngọt mọi người, tự cho là lịch lãm, thật ra là nhu nhược.

Anh ta và Câu Khải đều vậy. Có lúc còn giả ngốc để không làm gia đình dính phiền phức.

Thời niên thiếu bọn họ đã như vậy, bị kẹp giữa xã hội ham muốn vật chất, không ngừng đánh rơi tính cách của mình. Bất kể là làm gì luôn đặt lợi ích của gia đình lên đằng đầu, bọn họ không vứt bỏ được gì, không dám làm gì.

Thật ra Lý Cận Dữ biết hết mọi chuyện, anh hoàn toàn không ngơ ngáo, trong lòng anh hiểu rõ bọn họ là những người bạn thế nào. Chỉ là anh không nói gì cả, vậy nên ở bên ngoài ngần ấy năm cũng không chịu quay lại.

Trước giờ Thai Minh Tiêu đều cảm thấy dáng vẻ của Lý Cận Dữ mới là dáng vẻ đích thực của một thiếu niên.

Giống như dáng vẻ trong sách, các thiếu niên có đôi lúc ấu trĩ, đôi lúc nông nỗi, đôi lúc mịt mờ, vận mệnh đánh ngã hết lần này đến lần khác cũng không thể ngăn họ vươn tới nơi xa.

-

Sáu giờ, họp báo tiến hành như bình thường. Lý Lăng Bạch mời khoảng gần trăm công ty truyền thông, độ hot của lần này rõ là cực lớn, bên dưới đông người xì xầm bàn tán.

Lý Lăng Bạch trông có vẻ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nghiêm chỉnh đoan chính đứng trên bục chờ người dẫn chương trình mời lên. Lý Lăng Bạch rất chịu khó chăm sóc nhan sắc, nhìn xa như bình hoa cổ mảnh tinh tế, da dẻ trắng trẻo, vầng trán đầy đặn, hoàn toàn không nhìn ra là một người phụ nữ ngoài năm mươi. Hơn nữa bà ta còn không có nếp nhăn, chỉ có khuôn mặt tiêm phun quá nhiều hyaluronan nên trông hơi cứng nhắc, nếu nhìn qua ống kính thì có lẽ rất đẹp nhưng nhìn bên ngoài có hơi đáng sợ.

Lúc người dẫn chương trình giới thiệu bà ta, đến cái dáng đi lên bục của bà ta cũng hết sức ngạo mạn, cằm hất lên như con thiên nga già.

“Chào mọi người, tôi là Lý Lăng Bạch, cảm ơn các vị dành chút thời gian bận rộn đến tham gia họp báo, tôi nói ngắn gọn...”

Lý Cận Dữ lúc đó đang dùng bữa với Lương Vận An trong một nhà hàng nào đó thức ăn bình thường nhưng giá trên trời, hai người đang nói chuyện Thái Nguyên Chính, Lương Vận An đột nhiên bỏ đũa xuống, chìa điện thoại ra: “Vừa mới nhận được tin, mẹ anh bắt đầu họp báo rồi.”

Lần livestream này nhận được rất nhiều sự quan tâm, dù gì lần trước Lý Lăng Bạch cũng lên hotsearch vì bị bốc phốt. Số người tham gia buổi livestream không ngừng tăng, bắt đầu là mấy chục nghìn người giờ đã lên sắp mấy chục triệu rồi.

Có rất nhiều bình luận lướt qua, đa phần đều là bàn về ngoại hình của Lý Lăng Bạch--

[Ủa hồi trước kêu là bà này nuôi kumanthong mà?]

Đến Lương Vận An còn không nhịn được mỉa mai: “Độ phủ sóng của mẹ anh rộng ghê.”

Lý Cận Dữ lười nhác thả lỏng trên ghế, áo sơ mi mở tới nút thứ hai, thong thả vứt điện thoại trong tay, nhìn ra cửa sổ: “Ước mơ hồi trẻ của bà ấy là làm diễn viên nổi tiếng.”

Lương Vận An cầm điện thoại về: “Vậy tôi tắt đấy.”

Ngay tiếp đó, giọng nói của Lý Lăng Bạch trong điện thoại đột nhiên mất hút, không phải là nghỉ ngơi mà là nói được phân nửa tự dưng không nghe tiếng nữa, Lương Vận An thấy bà ấy có vỗ mic thế nào mic cũng không phát ra tiếng, bao gồm cả mic của người dẫn chương trình cũng không có tiếng.

Lương Vận An nói: “Hình như trục trặc gì rồi.”

Bình luận cũng đang lướt không ngớt. Sao vậy? Có chuyện gì vậy?

-

Cùng lúc Diệp Mông chạy đến phòng phát thanh, Thai Minh Tiêu cũng vừa đến sảnh tầng hai, nếu như lúc đó mà quay phim truyền hình thì hình ảnh của hai người gần như cùng lúc mở cửa phòng phát thanh và sảnh hội nghị. Sảnh hội nghị có một cổng phát thanh để dùng kịp lúc phân tán.

Mọi người có hơi xôn xao, thậm chí còn ngơ ngác xem cái màn trước mặt, tiếng xì xầm khắp nơi vang lên. Thai Minh Tiêu đứng ở cổng phát một lúc, trong lòng có hơi lửng lờ, anh ta cũng biết mở ra cánh cửa này là mình đã đứng trái lập trường với Lý Lăng Bạch, thậm chí còn có thể vì vậy mà liên luỵ đến bố mẹ và ông bà nội ở quê đã cần cù chăm chỉ cày cuốc cả đời của mình.

Thai Minh Tiêu tháo cà vạt, thả lỏng cổ, vừa đi vừa giẫm đạp hết loa và thiết bị ghi hình ven đường như quét sạch quân thù. Cuối cùng anh nhặt một cái ghế lên, ném mạnh về phía ống kính.

Anh ta như con bò tót mất kiểm soát hoàn toàn không còn chút phong độ lịch lãm.

Lý Lăng Bạch như vẫn chưa hoàn hồn nhìn cái tên côn đồ này, thậm chí có lúc còn không nhìn ra đây là ai.

Mãi đến khi loa trên đỉnh đầu đột ngột vang lên giọng nói phụ nữ lười nhác lạ lẫm: “Được rồi.”

Trong phòng phát thanh không có người, cô đã khoá trái cửa. Diệp Mông mặc một bộ vesr đen, gọn gàng chuyên nghiệp, lạnh lùng bàng quan tựa trên bàn phát thanh, nhìn camera đối diện mình, đang thong thả nghịch con dao xếp đa năng trên tay, sau đó cô ghim dao lên bàn, khom lưng đối diện với mic, vẫn cứ lười nhác: “Lý Lăng Bạch, còn muốn tiếp tục không?”

Lý Lăng Bạch như có nhìn xuống ra hiệu, Diệp Mông cười cười, lập tức nói: “Muốn bắt tôi à, muốn nghe tôi nói xong đã không?”

Cả phần bình luận đã sôi sục cả lên.

[Đm vốn chỉ muốn đứng đường ngóng thái độ tẩy trắng mới của Lý Lăng Bạch, không ngờ lại ngóng được một màn kịch lớn. Kích thích quá trời quá đất!]

Diệp Mông nói: “Lý Lăng Bạch, dù là tiếp đến bà muốn nói gì tôi cũng sẽ ngắt lời bà, bà cũng không cần nghĩ tới việc tìm vệ sĩ của bà tới bắt tôi vì tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi sẽ khai báo thành thật với cảnh sát về tình hình tối nay, cũng xin các bạn bên truyền thông hiểu và bỏ qua cho vì tôi chỉ đang bảo vệ một người tôi muốn bảo vệ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv