Lý Cận Dữ kéo khoá quần lên, tựa vào bồn rửa tay, vừa nhìn cô rửa tay vừa vén tóc mai của cô ra sau tai hỏi han: “Đói không?”
Diệp Mông vừa định nói đói chết đi được, điện thoại bỗng rung lên, lại còn là cuộc gọi video, cô xuỵt một tiếng: “Bà nội gọi.”
“Nghe đi.” Anh hất cằm.
Diệp Mông tắt nước, nhấn nhút nhận cuộc gọi màu xanh. Khung ảnh khẽ dịch chuyển, hai khuôn mặt hiền từ quen thuộc mỉm cười xuất hiện sau ống kính, không biết vì sao, có lẽ là do mấy ngày nay có nhiều chuyện xảy ra ở Bắc Kinh nên lúc nhìn thấy hai bà cụ cô có hơi muốn khóc, dường như tất cả đều quay lại nơi cái trấn nhỏ yên tĩnh hiền hoà ấy, lúc cô và Lý Cận Dữ mới quen biết nhau.
Diệp Mông hướng màn hình về phía mình, Từ Mỹ Lan không nhìn thấy Lý Cận Dữ đang khoanh tay đứng tựa bên bồn rửa tay, có hơi lo lắng hỏi: “Bé yêu, sao con khóc vậy, có chuyện gì xảy ra?”
Lý Cận Dữ lập tức liếc nhìn Diệp Mông.
Đẩu Cúc Hoa cũng hết sức sốt ruột gặng hỏi: “Sao vậy? Ba Đậu ăn hiếp con phải không?”
Diệp Mông khịt mũi, quay camera về phía Lý Cận Dữ ở bên cạnh, lau nước mắt ở khoé mắt rồi nói: “Không có không có, chỉ là con hơi nhớ mọi người.”
Từ Mỹ Lan thở phào nhìn hai người họ, dịu dàng mỉm cười: “Đoan Ngọ về nhà đi, hai bà gói bánh ú cho mấy đứa chịu không?”
Ai ngờ Diệp Mông còn khóc kinh hơn, Lý Cận Dữ thở dài, giành lấy điện thoại trong tay cô, quay camera về phía mình rồi trả lời: “Vâng, Đoan Ngọ con đưa chị ấy về.”
Nhìn gương mặt tuấn tú của Lý Cận Dữ, Từ Mỹ Lan nhất thời cảm thấy tinh thần phơi phới, không nhịn được khen với Đỗ Cúc Hoa: “Cháu bà trông như minh tinh ấy, đẹp trai quá trời.”
Đẩu Cúc Hoa trắng trợn nói: “Rất giống tôi, cháu ruột đấy.”
Lý Cận Dữ cười cười: “Hai người đừng bắt chước thanh niên thức khuya nữa.”
Từ Mỹ Lan nói: “Bà nội con nói ngủ không được, nhớ con đấy, bà nghĩ chắc hai đứa nhất định chửa ngủ nên gọi xem thử” Nói đến đây, Từ Mỹ Lan mới phát hiện hai người ho hình như không ở trong phòng, hình như đang ở toilet, ngờ vực ơ một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm hai đứa làm gì trong toilet vậy?”
Lý Cận Dữ đắng hắng, sắc mặt hơi mất tự nhiên, sờ sờ mũi, vừa định nói không làm gì, Từ Mỹ Lan hình như khơi hiểu ra, vội vàng quay camera qua Đẩu Cúc Hoa: “Hay con nói chuyện với bà nội con đi.”
Đẩu Cúc Hoa toàn dùng điện thoại người già, cái loại mà gọi điện cũng có cái giọng máy nữ đọc to số lên, lần đầu tiên lọ mọ nhìn camera điện thoại gọi điện cho cháu, còn hơi ngượng nghịu, giọng điệu cứng nhắc: “Bà không có gì để nói hết, nhìn cái là được rồi, cúp đi.”
Từ Mỹ Lan nhỏ giọng dỗ dành: “Nói một câu đi, dễ lắm, nhìn camera là được.”
Mãi đến lúc Lý Cận Dữ thấp giọng gọi: “Bà nội.”
Đẩu Cúc Hoa mới nhìn camera ơi một tiếng, nhìn ánh mắt cỗ vũ của Từ Mỹ Lan, nén một lúc lâu mới trút ra được một câu: “Sao mày còn chưa ngủ?”
Lý Cận Dữ tựa vào bồn rửa tay, trông lại giống người lớn hơn: “Sắp ngủ rồi, mấy bữa trước con nói bà đi tái khám bà đi chưa?”
“Rồi, cũng được.”
“Được, đừng quên uống thuốc, có gì không khoẻ nhớ nói con.”
“Biết rồi, lải nhải” Đẩu Cúc Hoa bất mãn lầm bầm: “Cúp đây, đưa bà coi Diệp Mông cái.”
Diệp Mông lúc này đang tựa trên vai Lý Cận Dữ, đã hết khóc, cười híp mắt tới gần nói: “Bà nội, mấy hôm trước con gửi quần áo cho hai người đã nhận được chưa?”
Đẩu Cúc Hoa thấy hai người ngọt ngào tựa sát vào nhau, không nhịn được đưa màn hình cho Từ Mỹ Lan xem, nhỏ giọng khoe khoang: “Coi hai đứa nó nè, tốt ghê đó.” Sau đó lại quay sang Diệp Mông lớn tiếng nói: “Nhận được rồi! Đang mặc đây, ấm lắm, bà nội con với bà đều đang mặc. Con ở Bắc Kinh bận lắm đúng không, đừng có nhớ hai bà hoài.”
Cúp điện thoại xong, Đẩu Cúc Hoa và Từ Mỹ Lan cùng nhau đi ngủ, hai người ngẩng mặt nhắm mắt trên giường.
Đẩu Cúc Hoa nặng nề thở dài, hơi xót xa nói: Diệp Mông hiểu chuyện thật đấy, tôi chưa gặp đứa trẻ nào hiểu chuyện tới vậy, cách vài ba hôm lại gửi cái này cái kia cho chúng ta, lúc nào cũng nhớ chúng ta, tôi thấy như vậy mệt cho con bé quá, làm việc gì cũng chu đáo mọi mặt, mà nhà bà cũng không có đứa nào khác, nếu mà có thì con bé này sẽ là đứa chịu thiệt.”
Từ Mỹ Lan cũng thở dài theo: “Đúng vậy, Mông Mông từ nhỏ đã quen chăm sóc người khác, chịu thiệt cũng không nói với mình đâu. Nó sợ nhà tôi nghĩ này nghĩ nọ về Lý Cận Dữ nên nó không nói tôi cũng không hỏi, mà dù hai đứa nhỏ thật sự có gây nhau, tóm lại chỉ cần không tới nước ly hôn thì mình cũng đừng có ý kiến.”
“Lúc trước tôi lúc nào cũng muốn giữ nó lại bên mình, không cho nó đi Bắc Kinh, dùng kỷ luật sắt với nó, không cho nó lấy người miền khác, một là muốn giữ gốc rễ cho nhà họ Diệp, hai là vì biết tính nó, sợ nó ở bên ngoài chịu thiệt thòi, cuối cùng trở thành như mẹ nó. Bác sĩ nói cái thứ trầm cảm này có tỷ lệ di truyền nhất định nên cả nhà tôi đều hết sức cưng chiều nó, không nỡ để nó chịu một chút gian khổ.”
Đẩu Cúc Hoa liếc nhìn bà, đột nhiên hỏi: “Nếu như trước khi hai đứa nó đăng ký kết hôn mà bà biết Lý Cận Dữ bị trầm cảm, bà còn cho tụi nó cưới nhau không?”
Từ Mỹ Lan cười khổ: “Nói thật thì không. Có cái cô lớn của con bé có câu nói rất đúng, tụi nhỏ thời này sống thôi đã rất mệt rồi, thế giới ngoài kia không còn như chúng ta khi đó, chỉ cần dựa vào sức lực là được nữa, thứ tụi nó phải chịu đựng đã quá nhiều rồi, người lớn chúng ta có thể không gây thêm phiền phức gì thì đừng gây.” Nói xong bà chầm chậm nhắm mắt: “Ngủ đi, Cúc Hoa, mai chúng ta đi hái ít lá dong.”
--
Cúp điện thoại xong Diệp Mông cũng không ngủ được, Lý Cận Dữ ngồi với cô ngoài vườn một lúc, nhìn cây lựu, ngắm vầng trăng trên cao, xem đầu tường mắc đầy dây leo dưới ánh đèn nhàn nhạt, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau. Ban nãy hai người còn kì kèo với nhau ở trong thêm chút nữa, sờ đủ rồi, hôn đủ rồi, ánh mắt nhìn đối phương đều không còn hứng tình, như hai tăng lữ lục căn thanh tịnh.
Diệp Mông nhìn vầng trăng như lòng đỏ trứng vịt ở trên cao, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sau đó cậu còn gặp cái bạn nữ lớp tiếng Pháp kia không?”
Lý Cận Dữ tựa trên ghế, lúc này đã thay bộ đồ ở nhà, quần thể thao nới lỏng, cũng không siết dây, anh liếc nhìn Diệp Mông rồi lại quay đầu lại: “Hôm qua tôi còn gặp đấy, giờ cô ấy làm ở bộ ngoại giao, tôi đi thăm họ hàng với ông ngoại rồi đụng mặt.”
“Được rồi, không nói nữa, hết muốn nghe rồi.” Diệp Mông đột nhiên giơ tay ra dấu ngừng.
Lý Cận Dữ cười không ngừng được, dưới ánh trăng như nước chảy, giọng đàn ông bình tĩnh lạ thường, ngữ điệu có chút chế nhạo: “Tôi phát hiện thật ra chị ngoài lạnh trong nóng.”
Diệp Mông lườm anh, giễu cợt trả đũa: “Không có ngoài lạnh trong nóng như cậu, một tiếng chị hai tiếng cũng chị.”
“Chị không thích nghe hả?”
Diệp Mông không nói gì mà trừng anh.
Lý Cận Dữ một tay kẹp thuốc, một tay nghịch hộp thuốc, đôi lúc lại gõ gõ bàn trà tròn giữa hai người: “Chị đừng nghĩ lung tung, tôi không có thích cô ấy, lúc ấy cũng chỉ là tán thưởng thôi. Tôi còn giúp Thai Minh Tiêu gửi thử tình nữa.”
Sau đó Thai Minh Tiêu của được không?” Diệp Mông tò mò hỏi.
Ngón tay kẹp thuốc của Lý Cận Dữ đưa đến bên miệng vừa ngậm lấy vừa lắc đầu: “Không được, cô ấy đòi hỏi cao, không để ý con trai bình thường, cô ấy thấy Thai Minh Tiêu quá thấp.”
“Lúc đó cậu không có một chút ý định theo đuổi cô ấy luôn sao?”
“Không có, dù tôi có thật sự thích ai” Lý Cận Dữ dập thuốc, vứt vào cái hộp thuốc trống không, cụp mi mắt lạnh nhạt, vừa chầm chậm bóp méo vừa nói: “Tôi cũng rất bị động, nếu như không phải là chị tới cua tôi, chắc hai chúng ta cả đời này đều không xuất hiện cùng nhau.”
Diệp Mông thầm run rẩy: “Vậy sao tối đó cậu còn nói lần đầu tiên gặp tôi cậu đã... chiêm bao thấy xuân mộng rồi!”
Ánh trăng mơ màng rọi xuống khu vườn, cây lựu trong vườn đã dần dần hé ra hoa lựu màu đỏ thẫm, như từng cái đèn lồng đỏ nhỏ nhắn vắt trên cây, tầng tầng lớp lớp, đèn hoa rực rỡ.
Điện thoại của anh đặt trên bàn trà tròn nhỏ giữa hai người, đang được mở nhạc rất nhỏ tiếng, cứ như chỉ có hai người họ đang nghe, là bài hát đó.
Giọng của Lý Cận Dữ là giọng siêu trầm tiêu chuẩn, hỗn tạp trong bài hát cũng không hề lạc tone.
Anh đang duỗi chân, biếng nhác tựa vào ghế, hơi cong chân, trưng ra cái tướng đang ông tồi, chất giọng trầm thấp len trong bài hát còn thêm vào ít mùi vị: “Vậy nên mới nói đàn ông đều khốn nạn. Nằm mơ cho đã ghiền rồi thôi, không thể nào khiến tôi chủ động đưa chị vào cuộc sống của mình, lúc đó tôi phải nghĩ ngợi rất nhiều thứ.”
Diệp Mông phát hiện người đàn ông này đối với cô mà nói bất cứ lúc nào cũng có sức hấp dẫn: “Bé yêu, cậu kiềm chế nhiều quá rồi.”
“Không phải” Lý Cận Dữ có vẻ cảm thấy bài này hơi gợi tình bèn tắt đi, vẫn tựa như cũ: “Chị nghĩ trong đầu tôi có cái gì vậy? Lúc đó tôi có cảm tình với chị, tôi không có kiềm chế, tuỳ cơ ứng biến, đến hôm nào đó không kiểm soát nổi hẹn chị ăn ăn cơm xem phim, hoặc là vô trách nhiệm hơn nữa thì lên giường một đêm. Lúc đó nghĩ vậy đấy. Tôi không nghĩ là sau đó chị lại chủ động theo đuổi tôi, tôi nghĩ chị thấy không đáng nữa.”
Không biết vì sao, Diệp Mông nghe anh nói câu này tim lại đập thình thịch, như đang bồng một con thỏ trong lòng, có hơi không kiềm được lại có hơi khóc không ra nước mắt, đúng thật là ra tay hơi sớm rồi, đợi thêm chút nữa là anh đã chủ động rồi--
“Tự nhiên tôi lại thấy cách cậu nói cũng không tệ. Làm lại được không? Đợi mọi chuyện kết thúc chúng ta về giả vờ không quen biết, làm lại lần nữa theo cách cậu nói.”
Lý Cận Dữ nhìn cô hồi lâu, đáy mắt trong veo kia như ánh lên vầng trăng, anh cúi đầu cười, vứt hộp thuốc lá vào thùng rác, cầm điện thoại lướt mất cái, đứng lên kết thúc cuộc trò chuyện đêm khuya: “Nói sau đi, để coi tâm trạng tôi.”
Diệp Mông quắp lấy cổ anh, treo lên người anh: “Không mà, tôi không cam lòng.”
Lý Cận Dữ ôm lấy eo cô nhéo mạnh, cúi đầu hôn cô: “Tôi cũng không cam lòng, nếu quen chị sớm vài năm tuyệt đối không phải như bây giờ.”
Diệp Mông bị ép ngẩng đầu, chịu đựng anh quyện lấy, hai mắt sáng rỡ, mơ màng đáp lại nụ hôn của anh: “Vậy hả? Cậu sẽ theo đuổi tôi sao?”
Anh hôn gáy cô: “Không chắc nhưng tôi biết chị chắc chắn sẽ theo đuổi tôi, chị mà theo đuổi thì tôi không đỡ được bao lâu.”
Gió trong vườn thổi nhè nhẹ, dây leo trên đầu tường chầm chậm vươn lên, Diệp Mông trong chốc lát lại như nghe thấy tiếng đọc kinh quen thuộc trong cái vườn nhỏ ở Ninh Tuy, một bài tiếng Phạn vang lên bên tai cô, không biết từ nơi nào cũng không biết đi từ đâu.
Trong lúc mơ màng cô nhìn lên ánh trăng vàng rực kia, như Phật quang từ bi, hào phóng rải khắp mặt đất.
Đúng vậy, người nghèo cầu cho hiện tại, kẻ giàu cầu cho tương lai.
Diệp Mông ngẩng cổ, bị anh hôn đến toàn thân nóng hổi, như có lửa đốt trong mạch máu, thất tình lục dục vây lấy cô. Cô nhìn người đàn ông anh tuấn thầm lặng trước mặt mình, có hơi vô tri vô giác nghĩ Đồng chí Phật Tổ, lúc này lục căn con không thanh tịnh lắm nhưng con vẫn xin cầu đời đời kiếp kiếp với Lý Cận Dữ.
-
Đoan Ngọ họ vẫn chưa thể về, Từ Mỹ Lan với Đẩu Cúc Hoa khua chiêng gõ mõ thu xếp, gói rất nhiều bánh u, cuối cùng vẫn không chờ họ về ăn một miếng được, lại vì để họ không lo lắng mà cười híp mắt nói trong điện thoại: “Không sao, hai bà bảo Dương Thiên Vỹ đem cho mấy đứa dăm ba cái, Đoan Ngọ nó có về, mớ còn lại bà gửi lên viện phúc lợi trên trấn, mấy đứa nhỏ thích ăn lắm.”
Mấy cái bánh đó Dương Thiên Vỹ đều đưa cả cho Lý Cận Dữ, Lý Cận Dữ cứ giữ đó, không gọi Diệp Mông tới lấy, lúc Châu Vũ sắp xếp tủ lạnh vẫn luôn thấy gói bánh ú đó: “Chị vẫn chưa tới lấy hả anh? Sắp hư tới nơi rồi. Em để ngăn đông cho anh nha.”
Lý Cận Dữ ừ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Khỏi đi, em ăn đi, mấy ngày nay chị không tới đâu.”
Châu Vũ ngơ ngác: “Sao vậy? Hai người lại cãi nhau hả? Không phải chứ, hôm đó lúc chị đi hai người còn đúng ngoài cửa sến súa hôn qua hôn lại cả buổi mà, anh còn giả vờ tay bị cửa kẹp trúng, chị sốt ruột suýt gọi 120.”
Lý Cận Dữ: “Em cũng quan tâm anh chị dữ?”
Châu Vũ vội vàng bụm miệng: “Có đâu, thì anh chị mà cãi nhau là anh sẽ không vui, anh không vui em cũng bị hoạ lấy, chị dỗ được anh rồi, anh vui là em vui, nói trắng ra thì em vẫn vì bản thân thôi. Nhưng mà dạo này em thấy tâm trạng anh ổn lắm mà?”
Lý Cận Dữ nghe cậu nói hết sức có lý, hứng thú gật gù, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
“Nếu tâm trạng của chị không tốt, tâm trạng của anh cũng sẽ không tốt, em lại hoạ lây theo tiếp, nói chung trong hai người có một người không vui thì anh nhất định không vui, em chị khấn cho chị cứ vui vẻ là được. Vậy là tại sao mấy ngày nay chị sẽ không tới?” Châu Vũ lại quay lại vấn đề quan trọng.
Lý Cận Dữ không để ý tới cậu mà đột ngột hỏi: “Tối nay muốn đi xem phim không, Châu Vũ.”
Châu Vũ thụ sủng nhược kinh: “Em, anh với chị đi chung hả?”
Lý Cận Dữ lười nhác khoanh tay tựa vào tủ lạnh: “Anh với em thôi. Không dắt chị đi.”
Châu Vũ hơi ngửi thấy mùi âm mưu, quay người về phòng: “Thôi, không... em không đi đâu.”
Lý Cận Dữ mặc đồ ở nhà, ống quần rộng rãi lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, đạp chân lên quầy bar đối diện, chặn cậu lại: “Đi đi, em muốn xem gì cũng được.”
Châu Vũ cứ cảm thấy sao cứ giống nam nữ ăn vụn, lạ kỳ liếc nhìn anh, ấp a ấp úng: “Anh, anh vẫn nên rủ chị đi.”
“Không rủ chị, rủ em thôi.” Lý Cận Dữ nói.
Châu Vũ sụp đổ: “Không rủ chị cũng đừng rủ em chứ, anh rủ con gái ấy, anh rủ em chi em là con trai mà, anh muốn ngoại tình em không cản anh đâu, em bảo đảm không nói với chị.”
Ngoài tường nhà, dây leo vươn dày đặc rũ xuống tường, dính vào hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai mặc áo khoác đen, hơi giống xã hội đen trong phim, bên tai còn đang vắt dây tai nghe.
Một trong số đố còn thề thốt chắc ăn vào mic: “Tuần này anh ta ở cùng thằng nhóc này, trông cũng rất đẹp đẽ, nhìn ẻo lã như đàn bà, giọng cũng lanh lảnh, quần áo trong nhà đều là thằng nhóc này giặt, quan hệ của họ quả thật có chút không bình thường lắm.”
Lý Lăng Bạch: “Được, bắt về trước đã.”