Nam Ngự nói: "Anh đã bắt đầu điều tra về chuyện hai năm trước."
Ngũ Vận Uyển thoáng ngây người rồi lập tức hiểu ra.
Chỉ cần bọn họ điều tra rõ về chuyện hai năm trước, cũng có thể giải thích được tất cả những tin đồn này.
Ngũ Vận Uyển không phải chưa từng suy nghĩ về chuyện hai năm trước nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cô nói: "Hai năm trước, em vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc mình đắc tội ai, còn bị kẻ xấu xa nào hãm hại. Tại sao bọn họ muốn nhằm vào một nữ sinh chưa trải sự đời như em? Em tưởng có người trả thù Nam Bá nhưng sau đó anh ta vứt bỏ em, em cảm thấy không phải là nhằm vào anh ta."
Lúc đầu Nam Ngự cũng nghĩ như vậy, sau khi thấy người phía sau bắt đầu xóa bỏ chứng cứ và manh mối, anh lại biết chuyện này không chỉ đơn giản là do kẻ xấu gây ra, rất có thể là người quen biết với Nam Bá hoặc Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển cũng nghĩ đến khả năng là người bên cạnh làm, ví dụ như mẹ con Lâm Tiểu Như và Khương Linh. Nhưng cô cho rằng điều này là không thể xảy ra. Hai mẹ con bọn họ đã đủ diễu võ dương oai trước mặt cô, không cần thiết phải làm tuyệt tình tới như vậy.
Hơn nữa, Lâm Tiểu Như và cô không qua lại. Lúc cô học đại học, cô ta chỉ xuất hiện có vài lần, cũng không có tranh cãi và mâu thuẫn gì, sao cô ta phải hận mình như vậy?
Có cơn gió mát thổi từ ngoài cửa xe vào, Ngũ Vận Uyển thấy hơi lạnh nên dựa sát vào người Nam Ngự.
Tâm trạng bị thương, căm phẫn, khó yên hôm nay làm cô thấy rất khổ sở, bây giờ Nam Ngự tới, có anh đứng ra thì cô có thể an tâm rồi.
Ngũ Vận Uyển cuối cùng toét miệng cười. Số phận của cô đã gắn chặt với người đàn ông này, không rời không bỏ.
Ngũ Vận Uyển dựa đầu vào vai Nam Ngự và ngủ thiếp đi giống như con mèo nho.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh. Nam Ngự đã căng thẳng suốt cả ngày, mãi tới lúc nhìn thấy Ngũ Vận Uyển mới cảm thấy thư thái hơn.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của cô gái, chỉ thấy hơi đau lòng nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác mềm mại.
Không biết bọn họ đi bao lâu, Dương Tá ngồi trên ghế lái phụ nhận một cuộc điện thoại qua tai nghe Bluetooth.
Sau khi Dương Tá nói với đối phương vài câu thì dừng cuộc gọi, vẻ mặt vui mừng.