"Nghĩa phụ...nghĩa phụ!" Nữa đêm, cửa lớn của Trình gia bị gõ vang, để Trình Luân vừa mới chuẩn bị ngủ bị kinh tỉnh. Hắn trầm mặt để quản gia mở cửa, thì thấy được Lạc Kỳ một thân máu đứng ở trước cửa, bờ vai và trên eo trúng hai viên đạn.
"Ngươi đang giở trò gì?" Thấy được Lạc Kỳ bị thương, Trình Luân cũng không có bất ngờ hoặc lo lắng, trái lại là vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Nghĩa phụ, con vốn dĩ là muốn giết Ông Lẫm Nhiên, kết quả giữa đường người của Tư gia đuổi đến, không chỉ đánh chết thủ hạ khác, còn để con bị thương. Con liều mạng mới chạy ra khỏi, xém chút chết ở chỗ đó." Lạc Kỳ nói đến cảnh tượng vừa rồi vẫn cứ như cũ có chút sợ hãi, hắn thật sự rất hối hận bản thân không ở thời gian đầu tiên giết đi Ông Lẫm nhiên chạy lấy người, như vậy cứu viện của Tư gia cũng sẽ không đúng lúc đuổi đến.
"Ý của ngươi là, ngươi không chỉ làm chết người của ta, mà Ông Lẫm Nhiên cũng không có giết đi, phải không?" Nghe được lời của Lạc Kỳ, sắc mặt của Trình Luân còn âm u hơn trước, hắn cúi đầu nhìn Lạc Kỳ, ở trong lòng suy nghĩ con người này có phải vẫn còn giá trị lưu lại không.
"Nghĩa phụ, là lỗi của con, đều là lỗi của con, là con không nên muốn trêu chọc Ông Lẫm Nhiên, mới sẽ cho Tư Hướng Nhan thời gian. Bây giờ nên làm sao? Tư Hướng Nhan tựa hồ biết thân phận của con rồi, con không có biện pháp tiếp cận cô ấy nữa rồi."
Lạc Kỳ thấp giọng nói, thường xuyên liếc nhìn biểu tình của Trình Luân, hắn biết, bản thân lúc này vẫn không cách rời khỏi sự ủng hộ của nam nhân này, một khi mất đi bảo hộ của Trình Luân, bản thân lại trở về tên nghèo túng không có gì cả. Đã từng, hắn nơi nơi không bằng Tư Hướng Nhan, chỉ có thể làm nam nhân phía sau cô, chịu đựng sự chê trách của bạn bè khác. Bây giờ rất không dễ dàng có được nâng đỡ, có được thế lực của mình, bất luận thế nào, hắn cũng không thể chịu đựng mấy thứ này lại mất đi.
"Được rồi, một đại nam nhân sợ thành như vậy coi ra gì, ta trước tiên kêu bác sĩ đến điều trị cho ngươi. Còn về chuyện của Tư gia, chút nữa trước tiên ngươi trở về thăm dò ý tứ xem, cho dù cô ta biết là ngươi, cũng sẽ không trực tiếp làm gì với ngươi." Trình Luân vừa nói, gật đầu ra hiệu quản gia phía sau, quản gia trực tiếp gọi điện cho bác sĩ tư nhân, đợi đến vết thương xử lý xong, lại vội vội vàng vàng đưa Lạc Kỳ về đến Tư gia.
"Lão gia, cứ như vậy để hắn trở về, thật sự không sao sao?" Thấy Lạc Kỳ được đưa đi, lão quản gia có chút sốt ruột hỏi, chỉ là phần sốt ruột này không phải quan tâm Lạc Kỳ, mà là tràn đầy tính toán.
"Chẳng qua là một công cụ mà thôi, sống thì tiếp tục lợi dụng, chết cũng không khác biệt gì."
Vì không thể bị Tư gia nhìn ra sơ hở, Lạc Kỳ không biện pháp đi vào từ cửa chính, chỉ có thể lén lén lút lút trở về từ cửa sau, trước tiên hắn nhìn căn phòng yên tĩnh một cái, sau khi phát hiện không có gì khác thường mới nằm lại trên giường. Nhưng sợ hãi trong lòng để hắn không cách an giấc, cứ như vậy mở mắt đến trời sáng.
"Ngươi tỉnh rồi?" Vừa mới từ trong phòng khách (phòng dành cho khách) ra ngoài, Lạc Kỳ thì thấy được Tư Hướng Nhan đang ngồi trên sofa uống trà, thấy được mình, cô khó có được chủ động mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười lười nhát. Lạc Kỳ trong lòng hoài nghi, theo lý nói, tối qua chính mình nếu đã lộ ra sơ hở, Tư Hướng Nhan nên phát hiện rồi mới phải, cô ấy như vậy tại sao còn phải coi như không biết chứ?
"Ân, tỉnh rồi."
"Bộ dạng của ngươi tựa hồ không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt rất mệt mỏi." Rót một ly trà đưa đến trước mặt Lạc Kỳ, thấy hắn đi đường rõ ràng chậm chạp, luôn dùng tay chống thắt lưng, Tư Hướng Nhan hơi híp mắt, nghiền ngẫm dùng đầu ngón tay gõ lấy cái ly.
"Xác thực là không có nghỉ ngơi tốt, anh dự định bây giờ rời khỏi." tình hình giờ phút này thực rất kỳ lạ, Lạc Kỳ dám xác định, tối qua nổ súng đả thương mình không phải bản thân Tư Hướng Nhan thì là người của Tư gia. Bất luận là ai, Tư Hướng Nhan đều nhất định biết thân phận của mình, biểu hiện của cô hiện tại càng là bạn hữu, thì nói rõ càng là nguy hiểm.
"Đi gấp như vậy, ta ngược lại là có chút không nỡ cho ngươi rồi." Thấy được Lạc Kỳ muốn rời khỏi, Tư Hướng Nhan đem cái ly đặt trên bàn, phát ra một tiếng đinh vang lên, theo lời nói của cô rơi xuống, Long Vọng mang mấy nam nhân từ cửa sau đi vào, ngồi trên sofa bao vây xung quanh Lạc Kỳ.
"Hướng Nhan, em như vậy là ý gì?" Cho dù trong lòng đã dâng lên bất an kịch liệt, bề ngoài Lạc Kỳ vẫn là duy trì ưu nhã và trấn định. Hắn cười hỏi, nặn ra một nụ cười mình cho rằng thoải mái.
"Lạc Kỳ, đến thời điểm này rồi, ngươi không cần cưỡng bách bản thân diễn tiếp nữa. Từ rất sớm lúc trước ta thì rõ ràng thân phận của ngươi, mục đích thực sự của ngươi."
"Em làm sao sẽ biết? em lén lút điều tra anh? nếu em đã biết lâu rồi, tại sao còn phải diễn kịch cùng anh? Tư Hướng Nhan, em luôn tự phụ lại tự đại như vậy, thích khống chế cuộc sống của người khác!" nghe được lời của Tư Hướng Nhan, Lạc Kỳ có chút kích động đứng lên, lại bị Long Vọng đè ở trên đất.
"Ta diễn kịch chỉ là muốn xem ngươi muốn giở trò gì, nhưng ngươi lại phạm phải giới hạn cuối cùng của ta rồi, để ta không biện pháp bồi ngươi chơi tiếp. Lạc Kỳ ngươi nói ta tự phụ, ngươi lại chẳng phải tự ti? chính là vì tự ti, ngươi mới đi đến bước như hôm nay." Thấy Lạc Kỳ đang quỳ trên đất, cảnh này trùng lặp với hình ảnh trước kia, đúng là tương tự như vậy.
Tư Hướng nhớ được rất rõ, khi vừa quen biết, trước mắt nam nhân cũng không phải như vậy. Là tự ti trong lòng hắn để hắn thay hình đổi dạng, để hắn triệt để méo mó. Đã từng, Tư Hướng Nhan cũng có phản tỉnh qua có phải lỗi của mình không, nhưng mà sau khi gặp được Ông Lẫm Nhiên cô mới hiểu, cái gọi là tình yêu, không tồn tại so đo cao thấp. Một người thật sự yêu bạn, sẽ không vì mấy thứ như có như không kia mà thay đổi cách nghĩ đối với bạn.
"Ta biết, nữ nhân kia chính là giới hạn cuối cùng của ngươi, Tư Hướng Nhan, ta thật sự không nghĩ đến ngươi năm đó sẽ bị ta tổn hại nặng như vậy, cuối cùng cư nhiên sẽ tìm một nữ nhân đến an ủi ngươi. Thế nào, ngươi là sợ bị nam nhân tổn hại nữa, cho nên mới sẽ tìm nữ nhân? kết qua cuối cùng, nữ nhân cũng không nhất định sẽ đáng tin đâu?" Lạc Kỳ vừa nói, gương mặt cũng trở nên tràn đầy trào phúng, nhìn theo khóe miệng hắn có chút vặn vẹo, Tư Hướng Nhan hơi cau mày, Long Vọng thức thời một chân đạp ở giữa eo bị thương của hắn, hắn đau đớn kêu rên ra.
"Thế nào, ngươi bây giờ là muốn thế nào? giết ta?"
"Giết ngươi? không sai, ta xác thực muốn giết ngươi, suy cho cùng những chuyện kia ngươi làm với em ấy, đủ để ngươi chết trên mười mấy lần. Nhưng mà, ta cũng có thể cho ngươi một con đường đi khác." Tư Hướng Nhan vừa nói, nhẹ nhàng rút ra điếu thuốc trên bàn đốt lên, đem khói thuốc nhả ở trong không khí.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Lạc Kỳ cuối cùng là không muốn chết, thấy sự việc vẫn có thể xoay chuyển, hắn ngẩng đầu nhìn Tư Hướng Nhan.
"Đừng khẩn trương như vậy, ta không cần ngươi làm chuyện gì quá mức. Ngươi chỉ cần trở về Trình gia, sau đó nghe căn dặn của ta thì được."
"Hướng Nhan, ta nên nói ngươi quá mức tự tin, hay là đối với ta còn tồn tại một tia tín nhiệm chứ? ngươi cảm thấy ta trở về Tư gia, còn sẽ giúp ngươi sao?" Nghe được phân phó của Tư Hướng Nhan, Lạc Kỳ có chút giễu cợt cười, chỉ là đau đớn trên người rất nhanh thì để hắn lần nữa trắng mặt.
"Lạc Kỳ, ngươi nên biết, Trình Luân nếu đã đưa ngươi đến Tư gia, thì nói rõ ngươi ở trong mắt hắn đã là một đứa con vứt bỏ, Ngươi sẽ không nói cho Trình Luân biết thân phận của ngươi đã bị vạch trần, trái lại, ngươi còn sẽ nổ lực che giấu tất cả hiện tại
"Ha ha...hahahaha...Hướng Nhan, ngươi thật sự rất thông minh, có lẽ đây chính là ta và ngươi khác biệt trên bản chất, để ta luôn không cách thắng qua ngươi. Được, ngươi nói, ta đều đáp ứng."
"Long Vọng, thả hắn đi đi." Ngay theo Tư Hướng Nhan nói xong, Long Vọng buông thả Lạc Kỳ ra, người sau chống lấy cái bàn đứng dậy, liếc nhìn Tư Hướng Nhan và Long Vọng, chậm rãi đi khỏi Tư gia. Mắt thấy Lạc Kỳ chạy xe rời khỏi, Tư Hướng Nhan lúc này mới lộ ra trạng thái mệt mỏi đầy mặt, dùng tay chống lấy đầu đau phát nặng.
"Tư tỷ, chị nghỉ ngơi một chút đi, chị cả đêm cũng không chợp mắt rồi" Long Vọng thấy được trạng thái của Tư Hướng Nhan, không thể không lo lắng. Anh ta biết, từ sau khi chuyện của Ông Lẫm Nhiên khai não, Tư Hướng Nhan luôn đều không có nghĩ ngơi qua.
"Ta không sao, chuyện của bác gái làm như thế nào."
"Di thể đã sắp đặt xong, chuẩn bị đặt người ở nghĩa trang Tư gia, Tư tỷ, Lan tỷ nói với tôi chuyện này phải phong tỏa tin tức, vậy tiểu Ông cô ấy..."
"Bây giờ tình trạng của em ấy không có biện pháp tham dự, cũng không biện pháp chịu đựng, Long Vọng, chuyện này giao cho cậu xử lý."
"Vâng, Tư tỷ, vậy Lạc Kỳ tên tiểu tử kia..." Long Vọng nói đến đây lời tục lại dừng, anh ấy không biết Tư Hướng Nhan là bận tâm phần tình cảm trước kia không giết Lạc Kỳ, hay là có mục đích khác, nhưng dựa vào ý thức tư tâm và bảo hộ Tư gia, Long Vọng hy vọng Lạc Kỳ chết, hắn luôn phiền nhất chính là mấy gương mặt tiểu bạch kiểm vô dụng kia, Lạc Kỳ càng là tới lui gạt Tư Hướng Nhan hết mấy lần, không thể tha thứ.
"Ta sẽ không buông tha hắn, chỉ là hy vọng trước khi muốn mạng hắn, đem giá trị lợi dụng cuối cùng của hắn ép khô. Người từng tổn hại em ấy, một người ta cũng sẽ không buông tha."
Hết chương 89: