Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 88: Cứ Như Vậy Chết Đi Cũng Là Tốt.



Xung quang tràn đầy xe cũ nát mà không cách vận hành, ngoại trừ như thế ra còn có thi thể ngổn ngang. Dùng thân thể dựa lấy vách tường duy trì tư thế đứng thẳng, Ông Lẫm Nhiên nhìn theo Lạc Kỳ còn có người hắn mang đến, ở trong lòng phỏng tính tỉ lệ mình có thể giành thắng lợi. Cùng với nói số không, hay chi bằng nói số âm để càng thêm chuẩn xác.

"Lạc Kỳ, cho dù giết ta, các ngươi cũng chủ định là bên thua cuộc."

"Ông tiểu thư quả nhiên có can đảm, nếu như đổi là một nữ nhân khác, chỉ sớm đã sợ đến không dám nói chuyện rồi. Kỳ thực ta và nghĩa phụ vốn dĩ thì không trông cậy ngươi làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì, nói trắng ra, ta chẳng qua là muốn thấy dáng vẻ của ngươi cùng Tư Hướng Nhan quấn quýt mà thôi. Tối nay thật sự là một màn kịch hay, nhưng mà ta ngược lại là hiếu kì, nữ nhân và nữ nhân, thật sự có câu nói tình yêu sao?"

Lạc Kỳ vừa nói vừa đến gần Ông Lẫm Nhiên, dùng một tay chống lấy vai của nàng, đem tóc dài rối loạn của nàng vén ra. “Chậc, từ lần đầu thấy được ngươi, ta thì cảm thấy ngươi phù hợp khẩu vị của ta hơn. Tuy Hướng Nhan rất đẹp, nhưng cô ấy để ta thiếu chút cường thế của nam nhân, mà ngươi lại vừa vặn tương phản. Thân thể này, chắc chỉ nếm qua mùi vị của Hướng Nhan chứ."

"Xa ta một chút." Thấy cơ thể của Lạc Kỳ đã dán lên tới, hơi thở ghê tởm phả trên mặt mình, để Ông Lẫm Nhiên hận không thể bây giờ cắn gãy cổ họng hắn. Sau một khắc, thân thể bổng nhiên bị ôm lấy, Lạc Kỳ cứ như vậy đè tới, đem chính mình kiềm chế ở bên tường. Nhìn mấy nụ cười của thuộc hạ xung quanh không ôm ý tốt, Ông Lẫm Nhiên dùng sức đẩy lấy Lạc Kỳ, cưỡng bách chính mình bảo trì tỉnh táo.

"Bộ dạng của ngươi bây giờ thật sự rất mê người, tuy nghĩa phụ nói để ta giết ngươi, nhưng nếu như ngươi nguyện ý ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ta cũng không phải không thể cho ngươi một con đường sống." Lạc Kỳ vừa nói, bắt đầu xé rách quần áo của Ông Lẫm Nhiên, áo sơ mi thấm nước mỏng manh rất nhanh bị xé nát, thấy được sự hài hước trong mắt đối phương, Ông Lẫm Nhiên chợt cười ra, nàng không phản kháng, mà là thuận tay nhấc lên câu lấy cổ của Lạc Kỳ, đem đầu hắn ấn ở giữa cổ mình.

"Ta thì biết Ông tiểu thư là người thông minh, mùi vị của ngươi thật thơm, để ta rất muốn bây giờ thì đem ngươi ăn sạch." Lúc này, sức chú ý của tất cả người đều lệch đi phương hướng, mà Lạc Kỳ cũng không ngoại lệ. Cảm thấy hắn đem mặt vùi ở trên vai mình, thở dốc thô ráp nặng nề để Ông Lẫm Nhiên muốn phát ói. Nhân điểm mấu chốt đối không không chú ý, nàng nhanh chóng sờ đến súng giữa eo, cơ hồ là một giây cũng không ngừng, liền bắn đến não của Lạc Kỳ.

Chuyển biến phát sinh cực nhanh, nhưng suy cho cùng Lạc Kỳ là có phòng bị, ở thời khắc cuối cùng Ông Lẫm Nhiên ra tay dùng bờ vai va lệch tay của Ông Lẫm Nhiên, khiến cho viên đạn vốn nên rơi ở trên đầu hắn trực tiếp xuyên qua vai của hắn. Máu tươi phun ở trên mặt, lại để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy rất thoải mái. Thấy Lạc Kỳ che lấy vết thương bị thương lùi ra sau mấy bước, Ông Lẫm Nhiên cười ra, từ từ chống tường đứng lên.

Không thể giết đi vẫn thật sự là đáng tiếc, chỉ một viên mà thôi, hoàn toàn không đủ xem đâu.

"Thú vị, thật sự thú vị! không nghĩ đến ngươi cư nhiên hận ta như vậy, so với mạng sống chính mình, ngươi càng muốn giết được ta? Ông Lẫm Nhiên, ngươi thật sự rất đúng khẩu vị của ta, nhưng mà ta sẽ không để lại quả bom bên người. Đánh đánh chết cô ấy cho ta!" Súng của Ông Lẫm Nhiên vừa rồi đã bị Lạc Kỳ lấy đi từ lâu, nghe thấy hắn hạ mệnh lệnh, mấy thủ hạ kia vốn đợi xem kịch cũng phục hồi tinh thần.

Hai tên trai tráng bắt lấy Ông Lẫm Nhiên, giống như nhấc một con mèo nhấc nàng lên. Côn sắt thô nặng mà đến trước mặt, Ông Lẫm Nhiên chỉ cảm thấy đại não đau đớn, trước mắt lập tức lún vào tối đen. Trong lờ mờ, nàng cảm thấy rất nhiều rất nhiều vật nặng đánh trên người mình, dịch thể ngọt tanh từ cổ họng tràn ra, khắc chế không nổi nôn ra ngoài. Tiếp đó thân thể bị đè ở trên đất, đau đớn kịch liệt của chân phải truyền đến xé rách tim phổi, lại đau đớn không ngừng. Thời điểm này Ông Lẫm Nhiên không thể không vui mừng đại não của mình không đủ rõ ràng, nếu không chỉ sợ sẽ càng thêm khổ sở.

"Lạc ca, hình như cô ta sắp chết rồi." Không biết qua bao lâu, thân thể bị một lần một lần nắm lên rồi một lần một lần bị dùng sức ném ở trên đất, thì giống như một con rối xé rách tan tành. Ông Lẫm Nhiên miễn cưỡng mở mắt, lại nhìn không thấy người trước tầm mắt, chỉ có thể lờ mờ trông thấy cái bóng mơ hồ, nghe thấy tiếng súng hỗn độn đan chéo nhau. Không biết là ai chạy, lại là ai nổ súng, phát ra kêu rên. Nàng chỉ biết, hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhịp tim cũng càng ngày càng chậm, tựa như, thật sự đi đến điểm cuối cùng.

"Ạch..." Ở trên đất chật vật bò lấy, nhìn không thấy con đường, cũng nhìn không thấy cảnh tượng xung quanh. Vươn tay sờ lấy chân phải đã không có tri giác, giống như trong đầu gối thiếu đi cái gì, lại giống như bị uốn cong đến nơi nào, căn bản sờ không được bộ dạng của chân. Ông Lẫm Nhiên không lo được nhiều như vậy, nàng chậm rãi bò lấy, ao ước không có người đến cắt ngang nàng, ao ước chính mình có thể chống cự thêm một chút. Chỉ là, sức lực cơ thể chảy mất sạch, nàng bò không động đứng không nổi, hô hấp ở lúc này trở thành một loại gánh nặng.

Thì ở thời điểm này, thân thể được người ôm lên. Cho dù nhìn không thấy, lại cũng biết đây là cái ôm không thể quen thuộc hơn được. Ngửi được mùi vị của cô, ẩn nhẫn nghe được thanh âm của cô, Ông Lẫm Nhiên không sức lực cười ra, trong lòng lại là nhảy nhót vạn phần. Thời khắc này nàng chợt cảm thấy, nếu như bản thân cứ như vậy chết đi cũng là tốt, chí ít có thể chết ở trong lòng của Tư Hướng Nhan, không cần sống, mà phải chia lìa với cô.

"Ông Lẫm Nhiên, em tỉnh tỉnh, đừng ngủ... chí ít đừng ngủ ở thời điểm này." Tư Hướng Nhan không nghĩ đến sau khi cô tách biệt với Ông Lẫm Nhiên sẽ ở tình hình như vậy lần nữa gặp lại, sau khi con người này đi cô thì cảm thấy tâm thần khó yên tĩnh, chịu không được gọi điện cho Chung Cẩn Du, thì phát hiện căn bản không ai nghe máy.Trong lòng nói không rõ bất an, để cẩn thận hơn, cô vẫn đến phòng của Lạc Kỳ, kết quả phát hiện bên trong không có ai.



Trái tim giống như bổng dưng bị ném giữa không trung không ổn định, dường như muốn phá thể mà ra, khẩn trương đến cơ hồ nhảy ra ngoài. Tư Hướng Nhan nhanh chóng kêu người của Tư gia và Chung Cẩn Lan nhanh chóng đến, liền thấy được cảnh vừa rồi. Đau thương và khủng hoảng trong lòng để cô không lo được nhiều như vậy mà trực tiếp nổ súng, vẫn là bị Lạc Kỳ bọn họ trốn đi.

Thấy người nằm trên đất đã muốn hấp hối, trên người Ông Lẫm Nhiên đều là máu, mà chân phải cũng lần nữa bị đánh gãy, uốn cong vặn vẹo không ra dáng vẻ. Đem người ôm vào lòng, Tư Hướng Nhan không biết nên làm sao hình dung loại cảm giác này. Cô cực kì sợ hãi, cả lời nói cũng mang theo khiếp đảm. Lúc này, cô rất rõ chính mình không muốn để Ông Lẫm Nhiên chết, bất luận thế nào cô cũng không thể để con người này xảy ra chuyện.

"Tư Tư, ngươi bình tĩnh một chút! cô ấy còn cứu được, bây giờ nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện!" Chung Cẩn Lan đi cùng đến cũng phát hiện Chung Cẩn Du bị thương, rất may thương thế cũng không nghiêm trọng, mới vừa ôm người từ trong xe ra, thì phát hiện Tư Hướng Nhan ở đó ôm lấy Ông Lẫm Nhiên phát ngẩng, hoàn toàn là một dáng vẻ khiếp sợ.

"Không, em ấy sắp chết rồi, ta cứu không được em ấy, hô hấp của em ấy cũng sắp không có rồi, là ta...đều là lỗi của ta...ta không nên để em ấy rời khỏi, ta không nên buông em ấy đi."

"Tư Hướng Nhan, con mẹ ngươi bình tĩnh một chút lại cho ta! ta nói một lần nữa, bây giờ lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện!" Vung ra một bạt tay nặng nề đánh ở trên mặt Tư Hướng Nhan, cuối cùng mới đánh thức người xuất thần, Tư Hướng Nhan không chú ý tới nói cái gì, vội vàng ôm Ông Lẫm Nhiên lên, chạy xe đến bệnh viện gần nhất.

Đứng ở hành lang của phòng cấp cứu, Tư Hướng Nhan nhìn máu trong lòng bàn tay, lăng lăng nhìn mặt đất. Tựa hồ từ rất lâu lúc trước, Ông Lẫm Nhiên và mình sống chung với nhau, thì luôn không ngừng bị thương. Nghĩ đến những ngày này tất cả phát sinh, cô cười khổ dùng tay chống đầu ngồi xổm trên đất. Hai người họ rốt cuộc là ai sai, căn bản đã phân không rõ ràng, hiểu không rõ. Bây giờ cô chỉ biết, Trình gia cần phải hủy, bất luận thế nào cô cũng phải để người ức hiếp Ông Lẫm Nhiên nếm được đau khổ nên có .

"Tư Tư, ngươi chỉnh lý bản thân một chút, ngươi như vậy sẽ dọa người khác." Lúc này, Chung Cẩn Lan cầm lấy khăn tay sạch đi qua, nghe cô ấy nói như vậy, Tư Hướng Nhan lắc lắc đầu, ra hiệu cô không có tâm tình để ý người khác. Giây tiếp theo, trên mặt được khăn tay che đậy lên, cảm thấy Chung Cẩn Lan ôm mình vào ngực, thay mình lau gò má và hai tay, Tư Hướng Nhan cũng chịu không nổi, cô cắn nhẹ góc áo của Chung Cẩn Lan, vươn tay ôm lấy cô ấy.

"Lan, ta rất lo cho em ấy."

"Ta biết, ta biết ngươi cũng hoảng sợ rồi, ta lại làm sao không có, ở trên đời này không có cái gì càng đáng sợ hơn thấy được người mình yêu bị thương. Không sao đâu, cô ấy sẽ không có chuyện đâu." hai bên ôm lấy nhau, hấp thu sự ấm áp duy nhất lúc này. Cho đến sắc trời dần dần sáng, kim đồng hồ đi đến 7 giờ sáng, trận cấp cứu này mới kết thúc.

"Bác sĩ, em ấy sao rồi?" thấy bác sĩ ra ngoài, Tư Hướng Nhan đầu tiên đi qua. Vì đứng thời gian dài, bước chân của cô có chút lảo đảo, lại cũng không để ý bản thân chật vật.

"Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng ngoại thương rất nghiêm trọng, thân thể bị hao tổn nặng, dẫn đến nội tạng rạn nứt xuất huyết. Đại não có hơi chấn động nhẹ, có thể sẽ bị mù trong thời gian ngắn. Còn về chân phải, vì là gãy xương lần hai, rất nhiều xương cốt nát vụn rất khó làm đến hoàn chỉnh lành lặn. Chúng tôi đã cực lực làm đến tốt nhất, nhưng cuối cùng có thể phục hồi giống người bình thường không, chuyện này rất khó nói."

"Vậy khi nào em ấy sẽ tỉnh?" Nghe được vết thương chân của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày. Cô biết Ông Lẫm Nhiên thích nhất điệu đà, nếu như sau này con người này đi đường cũng phải nhờ công cụ giúp đỡ, nàng nên làm sao?

"Vị tiểu thư này, trước tiên cô đừng gấp, ngoại trừ ngoại thương ra, chúng tôi tra được bệnh nhân còn tiêm qua một ít thuốc đối với phương diện cơ thể và thần kinh có kích thích cực đại, dẫn đến đại não của cô ấy hơi hao tổn. Cho nên cô ấy khi nào sẽ tỉnh lại, chúng tôi không dám bảo đảm. Có lẽ là một ngày, có thể là ba ngày, mười ngày, hoặc giả càng lâu."

"Tôi biết rồi." Thấy bác sĩ đi xa, Tư Hướng Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa ngồi lại trên ghế. Thì ở lúc này, điện thoại không đúng lúc vang lên, tuy trong lòng buồn phiền, nhưng mà nhìn thấy trên màn hình hai chữ Long Vọng, Tư Hướng Nhan biết sự tình không tốt, vẫn là không thể không nhận.

"Tư tỷ, xảy ra chuyện rồi."



"Làm sao."

"Sáng sớm tôi dẫn anh em họ đến bệnh viện chị nói muốn cứu mẫu thân của tiểu Ông trở lại, nhưng mà Trình Luân tên lão cốt đầu kia căn bản không dự định giữ đúng lời hứa, bất luận tiểu Ông hôm nay có thành công không, người sớm ở tối hôm qua, thì đã..."

"Bất luận thế nào cũng phải đem di thể mang về sau này dùng nghi thức và điều lệ của Tư gia, hậu táng bác gái."

"Tư tỷ, mấy chuyện này không hợp quy tắc đâu, suy cho cùng cô ta..."

"Dựa theo tôi nói mà làm."

"Được...được rồi."

"Làm sao vậy?" So với Ông Lẫm Nhiên trọng thương, Chung Cẩn Du chỉ là bờ vai trúng đạn, sớm đã đưa đến phòng bệnh. Lúc này thấy Tư Hướng Nhan sau khi nhận một cuộc điện thoại sắc mặt trở nên còn tệ hơn trước, Chung Cẩn Lan có thể nghĩ đến chỉ có tin xấu.

"Mẫu thân của Ông Lẫm Nhiên, qua đời rồi."

"Trình Luân làm?"

"Ân."

"Phải làm sao, bây giờ tình hình của cô ấy, căn bản không biện pháp tiếp nhận loại chuyện này." Đi theo phía sau Tư Hướng Nhan, Chung Cẩn Lan dùng tay xoa lấy đầu phát đau, hai người đi đến phòng bệnh của Ông Lẫm Nhiên. Ngăn cách lớp thủy tinh trong suốt, xa xa nhìn theo con người nằm trên giường kia, trên đầu nàng băng lớp vải, trên thân cắm đầy ống màu trắng, trên mũi cũng mang mặt nạ oxy. Chân phải của nàng bị treo lên, cả người yếu ớt nằm trên giường, nữa điểm hơi thở của người sống cũng không có, yếu ớt đến dường như tùy lúc đều sẽ biến mất.

"Giấu em ấy trước, đừng để em ấy biết."

"Được, ta sẽ nói Long Vọng phong tỏa tin tức, Tư Tư, ngươi...ngươi đi đâu?" Chung Cẩn Lan lời chưa nói xong, thì thấy được Tư Hướng Nhan quyến luyến nhìn Ông Lẫm Nhiên một cái, xoay người hướng ngoài cửa mà đi.

"Làm ơn, giúp ta chăm sóc em ấy, ta phải đem mấy người tổn hại em ấy, toàn bộ đòi trở lại."

Hết chương 88:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv