"Trai hay gái cũng đều là con của chúng ta mà.Anh không nên nghĩ như vậy đâu."
Tịch Ly vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu anh.
Lạc Anh cũng không cố chấp cãi lại cô, anh không muốn làm tâm trạng của Tịch Ly xấu đi nên liền gật đầu phụ họa: "Phải, em nói gì cũng đúng, anh đều nghe em."
"Sao em lại nghe thấy sự miễn cưỡng ở đây thế nhở?"
Tịch Ly cười thành tiếng nhỏ.
Vợ chồng son mà, cô đương nhiên hiểu được trong lòng anh thật sự đang nghĩ gì.
Anh cố chấp như thế, tới tận lúc mất trí nhớ mà vẫn không có thiện cảm với bé trai trong bụng cô, thì làm sao chỉ bằng một câu nói suông của minh, Tịch Ly có thể thay đổi suy nghĩ của anh được cơ chứ? "Anh nghe em thật mà."
Lạc Anh nói rồi hôn chụt lên môi cô một cái.
Những ngày yên bình và vui vẻ như vậy, đối với Tịch Ly thật giống như trong mơ.
Vì trước đây cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày, bản thân mình sẽ có được một nam nhân yêu thương cô đến thế, có một mái nhà ấm áp và hạnh phúc đến như này.
Trong lúc Tịch Ly và Lạc Anh đang tận hưởng bầu không khí ngọt ngào thì ở nhà họ Quân, không khí lại không được vui vẻ lắm.
"Quân Thành, con như vậy là sao đây hả?"
Quân Phu Nhân sa sầm mặt mày nhìn Quân Thành nắm tay Tịch Nhuệ bước vào nhà, thanh âm của bà lạnh lẽo cất lên: "Hôm nay con vội vàng gọi cho bố mẹ tới đây là vì muốn bàn chuyện với cô gái này sao? Vậy thì không cần đâu, mẹ còn có việc bận, không rảnh để nghe con."
Tô An Dung nói rôi câm lấy túi xách mà đứng lên khỏi ghế sô pha.
Nếu như không có Quân Lão Gia cản lại, e là bà thật sự đã sớm rời đi rồi.
"An Dung, em bình tĩnh nghe con nói đã.
Nếu nó đã bảo chúng ta bỏ qua công việc để đến đây, thì chứng tỏ hôm nay nó đã rất nghiêm túc đưa ra quyết định rồi."
"Cái nghiêm túc mà ông nói là đây sao? Nó suy nghĩ cái kiểu gì vậy chứ?"
Tô An Dung không giấu diếm đi thất vọng trong đáy mắt mà chỉ tay về phía Tịch Nhuệ: "Ý kiến của mẹ vẫn giống như trước đây.Mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này.Nhưng nếu con không tôn trọng ý kiến của bố mẹ thì cứ làm những gì mà con muốn.Con cũng đã lớn rồi, bố mẹ chẳng có quyền cứ xét nét từng quyết định của con đâu.Suy nghĩ cho thấu đáo."
Bà nói dứt câu rồi liền rời đi.
Quân Kính thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, thở dài một cái rồi tiến tới vỗ vai anh: "Mẹ con nói đúng đó.Con cũng đã lớn rồi, đừng tùy hứng như thế nữa.Nghĩ cho kĩ rồi làm."
Ông nói rồi cũng liền rời đi, căn nhà trong phút chốc liền rơi vào tĩnh lặng.
Tịch Nhuệ cảm nhận được rất rõ ràng nhịp tim mình đang căng thẳng, cô đưa tay lên sờ ngực trái mình rồi quay mặt qua nhìn Quân Thành, ánh mắt cô hiện tia trần trụi sự đau thương: "Em đã nói trước điều này rồi mà, đúng chứ? Bố mẹ anh sẽ không chấp nhận em đâu."
"Anh không tin là họ không chấp nhận."
Quân Thành nói rồi nâng tay Tịch Nhuệ lên mà hôn vào tay cô một cái.
Tịch Nhuệ nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu trước câu nói này của anh, cho nên liên lên tiếng hỏi: "Anh nói vậy là sao?"
"Tịch Nhuệ, chúng ta có em bé đi.Như vậy không phải là mọi chuyện được giải quyết rồi sao? Có đứa trẻ, bố mẹ anh sẽ từ từ chấp nhận em thôi, không có gì phải lo lắng"
"Nhưng mà...
"A"
Tịch Nhuệ còn chưa kịp phản kháng thì Quân Thành đã bế cô đi lên trên phòng ngủ.
Cánh cửa phòng màu nâu trâm đóng lại, căn phòng khách liên trở nên yên tĩnh.
Còn có Cố Huệ và Alan, Alan cũng rất nôn nóng kết hôn rồi.
Nhưng anh biết Cố Huệ là người thích tự do, cô không muốn kết hôn quá sớm, cô ấy cũng không quá thích trẻ con nữa.
Nhưng tâm lý của đàn ông nói chung mà, nhìn những cặp đôi xung quanh mình lần lượt kết hôn, khó mà tránh được Alan cũng sẽ cảm thấy gấp gáp.
Nhà anh có truyền thống bao đời đều theo ngành thiết kế thời trang, bố mẹ đều là người nước ngoài nên họ không gây ra quá nhiều áp lực đối với Alan vê chuyện kết hôn và sinh con.
Nhưng anh thì khác, ở Trung Quốc hơn mười năm rồi, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút ảnh hưởng từ văn hóa phương Đông.
Cho nên Alan cho rằng đích đến cho một tình yêu đẹp chính là một lễ cưới, sau đó hai người cùng nhau xây dựng nên một gia đình với một vài đứa trẻ, như vậy thì anh mới có thể cảm nhận được trọn vẹn niềm vui.
"Anh đang nghĩ gì mà ngồi ngớ người ra vậy?"
Cố Huệ từ nhà tắm bước ra, thấy Alan đang ngồi đơ như tượng ở trên giường liền lên tiếng hỏi.
Alan nghe thấy thanh âm quen thuộc của cô, anh mới giật mình tỉnh lại rồi quay đầu qua nhìn Cố Huệ mỉm cười: "Không có gì.Anh chỉ đang nghĩ tới khi nào thì chúng ta sẽ kết hôn thôi."
Kết hôn sao? Cố Huệ trầm mặc nhìn Alan.
Dạo gần đây, nhất là từ sau khi dự lễ cưới của Tịch Ly trở về, anh rất thường xuyên nhắc với cô vê chuyện cưới hỏi, cũng nổi hứng thiết kế mấy bộ đồ cô dâu chú rể rồi bảo cô lựa chọn nữa.
"Anh nôn nóng muốn cưới đến vậy sao?"
Lý tưởng của Cố Huệ là hai mươi chín tuổi cô mới kết hôn.
Nhưng có vẻ như Alan lại không có chung suy nghĩ với cô, anh đã rất gấp gáp rồi.
"Đương nhiên nôn nóng.Em cũng biết anh yêu em như thế nào mà.Cho nên anh muốn chúng ta sẽ sớm tổ chức một lễ cưới thật long trọng để sớm trở thành người nhà hợp pháp của nhau"
Alan vươn tay ôm lấy Cố Huệ vào lòng, liên nhận được câu trả lời của cô: "Anh biết dự định của em là sẽ kết hôn vào tuổi nào mà, đúng chứ?"
"Hai mươi chín."
"Vậy bây giờ em bao nhiêu tuổi?"
Cố Huệ nói rồi nâng căm Alan lên, để cho anh có thể nhìn sâu vào mắt cô.
Vừa nghe cô nhắc đến vấn đề này, mặt Alan có chút hơi xụ xuống: "Em hiện tại hai mươi sáu tuổi."
"Đúng, hai mươi sáu, so với dự định mà em đặt ra vẫn còn sớm hơn tận hai năm.
Nhưng nếu anh vội vàng muốn kết hôn như vậy, chúng ta nhanh một chút cưới nhau, được chứ?"
"Sao?"
Nghe thấy câu trả lời của Cố Huệ, đôi đồng tử của Alan liền mở lớn, giống như không tin được vào tai mình.
"Em nói chúng ta nhanh một chút liền kết hôn, có được không?"
Cố Huệ nói rồi dùng đôi môi căng bóng của mình hôn lên môi Alan.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp chân thật của cô, lúc này Alan mới dám tin vào tai mình.
Anh nhanh chóng xoay người rồi nằm đè lên trên Cố Huệ: "Tiểu Huệ, những lời em vừa nói là thật chứ? Thật sự không nói đùa?"
Anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Cố Huệ lại tặng cho anh một bất ngờ nằm ngoài dự đoán như vậy.
Điều này đối với Alan chính là một kinh hỉ lớn, khiến cho tâm tình anh trở nên kích động, trái tim nơi ngực trái đập mỗi giây trôi qua lại đập một mạnh hơn.
Cố Huệ tươi cười, vòng tay mình qua ôm lấy gáy Alan, thanh âm chắc nịch nói: "Đương nhiên là thật rôi, e đã bao giờ nói dối anh chưa nào?"
"Chưa từng."
Alan nói rôi cúi thấp đầu xuống, đem đầu mình chôn vào hõm vai Cố Huệ, thanh âm của anh rõ ràng có chút hơi run rẩy vang lên: "Tiểu Huệ, anh vui quá, đây không phải là mơ"
"Ừ, đây đều là thật"
Cố Huệ tươi cười xoa xoa mái tóc Alan, giống như muốn trấn tĩnh lại tâm trạng của anh vậy.
Màn đêm sẽ chóng tàn, ngày mới sẽ sớm lên.
Những người sống tốt, trải qua bao nhiêu khó khăn, quy lại họ vân đều sẽ nhận được những điều tốt đẹp mà mình đáng có.