“Thôi xong rồi. Điện thoại của mình không thấy đầu nữa cả.” Tịch Ly ngồi bật dậy, lật chăn lên tìm kiếm nhưng vẫn không thấy điện thoại đầu. “Có phải là cậu bỏ lộn vào vali rồi không?” “Không đâu! Ban nãy ở khách sạn mình vẫn còn nằm trên giường xem điện thoại mà” Tịch Ly nhanh chóng chặn đứng nghi ngờ của Cố Huệ. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà cô nhận ra được vấn đề. “Vậy chỉ có thể là cậu đã để quên ở khách sạn rồi. Nếu như cần gấp thì mình sẽ bảo Alan lái xe quay lại khách sạn đó để lấy máy cho cậu” “Ừ, vậy cũng được. Để anh xuống dưới xe kiểm tra trước đã, không chừng điện thoại của Tịch Ly rơi ở dưới xe đỏ”
Alan cất gọn vali vào góc phòng rồi quay người định xuống dưới. Nhưng còn chưa kịp bước đi đã bị Tịch Ly ngăn cản lại: “Không cần phiền vậy đâu. Chỉ là một chiếc điện thoại đã cũ thôi, cũng không cần làm phiền anh tới vậy” “Phiền hà cái gì chứ? Lỡ như trong điện thoại có những thông tin quan trọng mà cậu chưa kịp đọc thì sao? Không cần phải ngại đầu, cứ để Alan tìm giúp cậu” “Cậu đỏ, đừng có bắt nạt Alan quả” Tịch Ly thấy Cố Huệ nhanh nhảu trả lời thay Alan liền huých nhẹ vào tay Cố Huệ một cái. Cái đôi tình nhân trẻ này tuy còn chưa cưới hỏi gì nhau, nhưng Tịch Ly đã ngửi thấy phảng phất mùi thê nô ở Alan trong tương lai rồi. Cũng phải thôi, ai bảo cô bạn thân của cô bẩm sinh đã hổ báo như vậy chứ. “Được rồi mà, điện thoại của tớ cũng đâu có nhiều loại thông báo lắm đâu. Cùng lắm tới mua cái mới rồi lưu lại số điện thoại của cậu là được rồi. Cái máy kia dùng năm, sáu năm rồi. Thành thật mà nói thì các tính năng của nó cũng không còn tốt nữa”
“Được rồi, đều nghe theo cậu. Nhưng có điều phải để tớ mua điện thoại mới cho cậu, coi như là tặng quà mừng cậu mang thai đi”. “Tặng tớ sao? Nhưng sao tớ lại nghe ra như cậu là cậu đang muốn tăng trước quà cho con tớ vậy?” “Con trai, con đã nghe thấy chưa? Con còn chưa ra đời mà mẹ nuôi đối tốt với con như
vậy, cho nên sau này lớn con phải bảo đáp mẹ đấy” Cố Huệ đặt tay lên bụng Tịch Ly, khẽ xoa qua lại. Tịch Ly khẽ cười một tiếng nhỏ, đánh nhẹ một cái vào bàn tay thon nhỏ của Cố Huệ đang đặt trên bụng mình: “Là trai hay gái thì còn chưa biết được, cậu đừng có ở đó mà đoán mà đi.” “Xì, trực giác của tớ mách bảo tớ đứa bé trong bụng cậu nhất định là con trai đấy. Chỉ có điều hi vọng nó sẽ không phụ bạc như ba nó, nếu không đích thân tớ sẽ đánh vào cái mông nhỏ của nó”.
Cố Huệ phồng má lên nhìn Tịch Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô giống như đang thật sự trò chuyện với đứa bé trong bụng cô vậy. “Ghê quá đi. Cậu dọa con mình sợ hãi đỏ”
Tịch Ly vui vẻ xoa xoa cái bụng phẳng của mình. Mặc dù đứa bé bây giờ vẫn còn rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của con trong bụng mình, trái tim cô như được rót đầy mật ngọt khi nghĩ tới viễn cảnh sau này đứa bé lớn lên một chút sẽ bập bẹ biết đi và gọi cô là mẹ.
Trong nháy mắt đôi mắt Tịch Ly liền ánh lên sự hiền từ cùng hạnh phúc, đó chính là tình yêu mà người mẹ dành cho con.
Alan thấy Cố Huệ dành nhiều tâm tình cho đứa bé chưa rõ gái trai đang trong bụng Tịch Ly như vậy, còn anh đang đứng sờ sờ ra đây thì lại bị cô ấy cho ra rìa, đột nhiên lại cảm thấy tủi thân, cho nên liền nhào đến ôm lấy Cố Huệ mà ve vãn: “Nếu em đã thích em bé như vậy, thì chúng ta cùng tạo một đứa đi”
Alan cũng không ngại đnag có mặt Tịch Ly ở trong phòng, cọ cọ mấy cái vào hõm cổ Cổ Huệ. Hậu quả thì như một người biết đó, anh ta bị Cổ Huệ thẳng chân địap xuống giường, còn bị mắng cho một vố đau: “Anh đang làm trò khùng điện gì vậy hả? Bộ anh không thấy Tịch Ly đang ngồi sờ sờ ở đây sao?” “Ban nãy anh cũng đứng sờ sờ ra đây. Nhưng em cũng có thèm quan tâm anh đâu chứ?
Alan ngồi dưới đất xoa xoa cái eo mình, sau đó hướng một đôi mắt như cún con ủy khuất nhìn về phía Cố Huệ.
"Anh.. “Được rồi, được rồi. Hai người cứ tự nhiên đi, tớ cái gì cũng không nhìn thấy hết”