Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 162





“Bạn trai?”

Cố Quần buông tay ra khỏi cổ áo Alan, sau đó quay ngoắt một cái tiến đến trước mặt Cố

Huệ, bày ra bộ dạng cực kì căng thẳng mà lay lay bả vai cô:

“Cố Huệ? Em như thế nào lại có bạn trai? Cái tên tóc vàng hoe này làm sao mà đủ trình lọt

vào mắt xanh của em gái anh được chứ? Hắn ta đe dọa em đúng không? Mau nói cho

anh, anh giúp em xử lý hắn”

Cố Huệ bị Cố Quân lay đến vàng cả đầu, cô liền lên tiếng thẳng thừng đáp lại: “Không có đe dọa gì ở đây cả. Anh ấy thật sự là bạn trai em. Bọn em cũng đã có quen biết

nhau từ trước rồi”

“Xã hội bây giờ phức tạp như vậy, em không sợ bị cái tên bộ dạng không đàng hoàng này lừa sao? Em..” “Anh đừng có nói xấu bạn trai em, nếu không em sẽ đánh đầu anh đấy “Em đánh anh sao? Em lại dám vì cái tên người ngoại quốc này mà đánh anh sao? Em bị

hắn ta cho ăn bùa mê thuốc lá gì rồi hả?”

“Anh đừng có làm phức tạp hóa vấn đề lên” Cố Huệ thấy Cố Quân đang lo lắng quá đà liền lên tiếng ngăn anh lại.

Alan thấy tình không ổn lắm, muốn chêm thêm vào một vài câu để dập lửa. Nhưng thật không ngờ lại phản tác dụng, làm cho lửa giận cháy cao hơn, mà anh còn là người bị hại anh em nhà họ Cố đem nung trên cừu giận nữa:

F

.

“Anh trai, Tiểu Huệ, hai người bình tĩnh đi. Đều là người nhà mà, có gì từ từ nói”

“Anh/Cậu im miệng lại đi”

Hai người kia “song kiếm hợp bích” không hẹn trước đồng thời nói một câu quật lại anh, khiến cho Alan không biết làm gì ngoài câm nín.

Cuộc ra mắt nhà vợ lần đầu đầy bão táp đỏ, mới nghĩ lại thôi mà Alan cũng cảm thấy rùng

mình rồi.

Quay về với hiện tại, không thể không mắng anh ta chính xác là mang số phận của một

con chó mực mà. Nếu có ai đó hỏi người đang có mặt trên đời mà hiện tại Alan không

muốn đối mặt nhất là ai, thì anh ta sẽ không do dự mà trả lời là tên Cố Quân này. “Anh... Anh trai. Anh có điều gì căn dặn à?”

Alan nuốt nước bọt, yết hầu khẽ cổn động, trên mặt lộ ra một nụ cười không thể gượng

gạo hơn khi đối diện với Cố Quân. Cố Quân yên lặng không nói gì mà dựa lưng vào bậu cửa. Phải mất hơn vài phút trôi qua,

giọng anh ta mới cất lên thâm trầm:

“Cậu thật sự là bạn trai của Cổ Huệ sao?” “Có thể anh không tin, nhưng đó là sự thật”

Alan gật đầu một cái, mặc dù trong lòng biết rõ Cố Quận hiện tại không có chút hảo cảm nào với mình, nhưng Alan cũng muốn khẳng định rõ mối quan hệ giữa mình và Cố Huệ. “Cậu nghiêm túc chứ? Không phải là đang trêu đùa con bé sao?”

“Trêu đùa?”

Alan khẽ nhíu mày. Anh thề với trời, bản thân chưa bao giờ có ý định chơi đùa Cố Huệ. Cô được nhiều chàng

trai săn đón như thế, là mẫu người ngay cả con gái nhìn vào cũng thấy yêu, khó khăn biết

bao Alan mới có cơ hội được gần cô. Trước kia anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một

ngày mình trở thành bạn trai của Cố Huệ. Bởi lẽ đối với Alan, Cố Huệ chính là một lý tưởng

của anh. Mà người ta thường nói lý tưởng là để theo đuổi, cho nên anh cũng không dám

mơ mộng gì nhiều.

Nhưng cuộc đời mà, nếu không có gì bất ngờ thì còn gì thú vị nữa chứ. Chúng ta tìm kiếm được niềm vui và hạnh phúc chính là từ những điều bất ngờ mà cuộc đời đem tới cho mỗi người, ví dụ như nhân duyên. “Anh có thể nghi ngờ con người em, nhưng không được nghi ngờ tình cảm mà em dành

cho Cổ Huệ. Từ trước đến nay, tình yêu em dành cho cô ấy tuyệt đối là nghiêm túc”

Alan thật tâm đáp lại, bởi vì quá nhập tâm vào câu trả lời mà mắt anh ta có hơi mở lớn hơn

rồi nhìn chằm chằm vào Cổ Quân. Người ngoài không biết nhìn vào có thể còn cảm thấy

như Alan đang trừng mắt đe dọa Cố Quân cũng không chừng. “Là vậy sao?” Cố Quân cười nhạt rồi bước qua Alan đi vào trong nhà, cũng không nói gì thêm nữa. Alan kéo vali lên trên lầu giúp Tịch Ly. Khi đi lên phòng thì Tịch Ly đã nằm xuống nệm mềm, còn Cố Huệ hình như đang ép Tịch Ly ngủ. “Tiểu Huệ, được rồi mà. Bây giờ vẫn còn sớm, mình chưa muốn ngủ đâu?

“Sao lại vậy? Trên mạng không phải viết bà bầu sẽ muốn ngủ rất nhiều sao? Hay là... Cậu

cảm thấy có chỗ nào không khỏe?” “Trời ơi, không khỏe cái gì đâu. Mình hoàn toàn ổn mà, chỉ là bây giờ vẫn còn đang sớm

quá, mình làm sao ngủ được? Không tin thì cậu có thể xem giờ trên điện thoại đây này”.

Tịch Ly nói rồi đưa tay sờ vào trong túi váy, nhưng cô lại không thấy điện thoại của mình ở

đâu cả.

Không có? Thật sự là không có?

Cô đưa tay sờ soạng quanh chỗ mình nằm xem có phải là máy bị rơi ra khi cô vận động

hay không, nhưng mà thật sự là vẫn không tìm thấy.

Cố Huệ thấy Tịch Ly đang cựa quậy lung tung, phát hiện ra có gì đó không đúng lắm liền

lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv