Editor: May
Lúc anh nói lời này, anh quét nhìn từ trên xuống dưới thân thể của cô, một loại thú tính, thật rất rõ ràng.
Mặt Chung Tình đỏ lên, lập tức liền biết ái muội không rõ...... trong lời nói của Dịch Giản, tràn ngập hàm xúc ý tứ trêu...... chọc!
Nhất thời, cô lập tức nâng tay lên, hung hăng đánh anh một cái, cắn chữ, nũng nịu nói: “Thiếu tướng, sao anh lại hư như vậy!”
Dịch Giản bắt tay cô, vuốt ve cẩn thận, thân mình dán vào cô gắt gao, “Tất nhiên là phải hư......... Phá hư em là nhất thiết phải làm......... Chẳng lẽ em không nhớ rõ, lúc trước khi anh giữ em ở bên người, từng nói qua năm chuyện ư?”
Ngủ với em, ngủ với em, ngủ với em, ngủ với em, cởi hết quần áo......... ngủ với em.........
Mặt Chung Tình đỏ lên, tất nhiên là nhớ rõ.
“Cả đời của anh, cũng chỉ theo đuổi điểm này, chẳng lẽ em còn chưa đủ sao?”
Dịch Giản vừa nói, vừa để sát cánh môi vào bên tai của cô, cẩn thận cắn, chậm rãi câu lên, khiến cho toàn thân cô đều mềm nhũn, anh cúi đầu cười: “Cho nên......... Chủ động một lần, anh liền nói cho em biết, hửm?”
Chung Tình âm thầm cắn răng, cô rất muốn biết, lại cho là anh đang nói thật, liền suy nghĩ thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gật gật đầu thật mạnh.
Dịch Giản nghẹn cười, đứng ở trước mặt của cô, một bộ dáng ung dung chờ đợi: “Tốt lắm...... Bắt đầu đi.........”
Dưới ban ngày rõ ràng như ban ngày, cô không phải chưa làm chuyện như vậy với anh.
Nhưng đó cũng chỉ là khi bọn họ đang riêng tư, lúc tìm hoan mua vui ở trên giường, thuận theo tự nhiên liền làm ra.
Hiện tại lại muốn cô biểu hiện ra lúc trời sáng như vậy, cô ngược lại nhất thời ngừng hồi lâu, không biết làm sao cho phải, nhất thời chà xát tay, sau đó vừa mới muốn có hành động, lại nghe được anh đột nhiên cười ra tiếng.
Nhất thời Chung Tình biết chính mình lại bị lừa một lần nữa.
Thẹn quá thành giận!
Nâng chân lên, liền đạp lên trên người anh.
Anh tất nhiên là phản ứng bén nhạy, nhìn thấy cô tập kích chính mình, nhanh chóng né tránh.
Ai ngờ chân nho nhỏ của cô, không sai không lệch đạp lên trên bàn anh dựa vào phía sau.
Cô dùng khí lực.
Đá vào cọc gỗ làm mất thăng bằng.
Tất nhiên là đạp đau chân của cô.
Nhất thời nước mắt, lập tức chảy ra từ đáy mắt.
Cô đau đến ngồi xổm ở trên đất.
Dịch Giản biết lần này chính mình trốn quá nhanh, không có suy nghĩ kỹ càng, lập tức vội vàng cúi thấp người, bế cô lên, đặt ở trên bàn ngồi, cởi giày của cô, thấy được mũi chân của cô đều đỏ hồng.