- Mạch Kha?
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Tần Chính chợt nói:
- Là cửu tinh Hỏa hệ Thiên Hành Giả sao? Sư huynh đã từng gặp người này, có kể với ta rằng ông ta là người am hiểu Nguyên Lực Ấn, vốn có thể tu luyện tới mức khiến người ta phải kính phục, nhưng đáng tiếc là chân nguyên lực của hắn lại bị hao tổn, không cách nào tiến thêm một bước, thực sự là đáng tiếc.
Từ trong lời nói của hắn, Mạch Kha cường giả cửu tinh đỉnh phong phảng phất như hoàn toàn không đáng khen, mà người bên cạnh cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn là Thái Tử Áo La đế quốc, hắn có tư cách nói như vậy!
- A, thân pháp người này thi triển thật sự quỉ dị, xem ra tu luyện phổ thông Chân Võ Quyết cũng không thấp, thực là nhân tài! Cũng không biết hắn kế thừa được mấy thành tuyệt học Nguyên Lực Ấn của Mạch Kha?
Tình cảnh quỉ dị giữa lôi đài, thân thể Lăng Phong như trang giấy mỏng, dĩ nhiên lại có thể hữu kinh vô hiểm tránh thoát được đòn tấn công của Phí Ân.
Phí Ân tấn công lâu không được, rốt cuộc nổi giận nói:
-Tiểu tử, đón sát chiêu của ta - Thủy Lam Thiên Cát, bạo!
Chỉ thấy ngón tay hắn đột nhiên chuyển động nhanh lên nhiều lần. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lăng Phong "cảm thấy" người trước mặt tự nhiên quát lên một tiếng, hiện tại hắn đang chìm đắm trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giúp cho hắn có thể cảm nhận được tất cả ba động của nguyên lực. Trong "mắt" hắn có thể thấy rõ ràng từng bước vận chuyển chiêu thức của Phí Ân giúp hắn có thể tránh né trước một bước. Mỗi khi ngón tay Phí Ân khẽ nhúc nhích hắn đã có thể đoán trước được đường đi của thủy cầu và thân thể của hắn cũng làm ra hành động đối phó thích hợp nhất.
Phí Ân nổi giận, có thể thấy rõ là hắn muốn điều khiển tinh cầu hai bên va chạm vào nhau nổ tung! Lăng Phong tự nghĩ, dù cho Kiều Sâm Đặc nguyên soái có tự mình đến đây, cũng không thể không né tránh mà ngạnh kháng bạo nổ, nên...hắn liền động!
Thân thể trơn như cá, không khí tựa như hóa thành hình gợn nước, Lăng Phong như mũi tên xuyên qua mặt nước bay lên, xung quanh người tạo thành khí lãng hình chứ V! Dưới sự mềm dẻo của khí lãng, nguyên bản tinh cầu hai bên muốn va chạm, nhưng khi lao vào khí lãng liền bị văng ra.
- Không!
Phí Ân trợn trừng mắt, kinh hô một tiếng, lúc này rốt cuộc hắn đã minh bạch tu vi võ đạo của Lăng Phong tuyệt không hề kém mình! Đáng tiếc lúc này hắn mới tỉnh ngộ, thật sự đã quá trễ ... Lăng Phong như mũi tên phóng tới, Tinh Thiết Kiếm chưa đến một cỗ khí thế tựa như núi đổ đã áp tới!
Trông thấy đạo bóng đen không ngừng lớn lên kia, Phí Ân lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hắn không thể đồng thời sử dụng chân nguyên lực cùng với nguyên lực, nên sau khi thi triển ra "Thiên Cát Bạo", liền không còn dư lực để né tránh. Hắn tuyệt không ngờ "Thủy Lam Thiên Cát" xưa nay chưa từng thất thủ, dĩ nhiên lại dễ dàng bị phá như thế. Khiến hắn nhất thời né tránh không kịp, chỉ có thể trợn mắt nhìn sát chiêu của đối phương tới gần.
- Dừng tay!
Tần Chính bỗng nhiên hướng phía lôi đài, quát lên một tiếng lớn. Một vòng bán nguyệt màu đen bừng sáng trên tay hắn, dễ dàng xé rách Huyễn Linh Tráo, sau đó đỡ lấy Tinh Thiết Kiếm.
Ông!
Ầm ầm chấn động, Lăng Phong có cảm giác kiếm phong như đánh lên tường đồng vách sắt vậy, một cỗ cảm giác xé rách cường liệt hâu như làm cơ bắp cánh tay của hắn bị đứt đoạn! Khí huyết trong cơ thể hắn bốc lên một trận, hoảng sợ thối lui vài bước: Người kia là ai? Khi Phí Ân thi triển "Thiên Cát Bạo", Lăng Phong cũng thật sự nổi giận, bản thân chỉ định luận bàn, nhưng đối phương lại chuẩn bị đối chiến sinh tử, nên một kiếm vừa rồi hắn không hề lưu thủ. thi triển Ngũ Thốn Kính toàn lực công kích! Chỉ là ngay lúc đó, Tần Chính vội vã xuất thủ, nhất cử đánh lui hắn, tu vi bậc này...
- Chính, tiểu tử này vẫn nên để lại cho ta tự mình giải quyết!
Phí Ân hao tổn như thế, nếu như không có Tần Chính xuất thủ kịp thời, ngay cả cái mạng có lẽ cũng đã mất, hắn sao chịu bỏ qua?
Xua tay ngăn cản Phí Ân, ánh mắt Tần Chính kỳ quái nhìn chằm chằm vào Lăng Phong một hồi, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh:
- Thiếu niên này thoạt nhìn vẫn chưa tới hai mươi. Dĩ nhiên có thể cùng Phí Ân đấu lực lượng ngang nhau, thậm chí có vẻ còn chiếm thượng phong, loại thiên phú này đáng sợ tới mức nào?
- Ta chính là Hoàng Thái Tử của Áo La đế quốc, nếu như ngươi chịu tới Áo La, ta hứa suốt đời tôn vinh ngươi, đồng thời đảm bảo sau này ngươi có thể thuận lợi tiến nhập Thánh Vực!
Mộ Dung Yên khẩn trương nắm chặt hai tay, suốt đời tôn vinh, tiến nhập Thánh Vực, Tần Chính dĩ nhiên có tư cách hứa hẹn như vậy, mà điều kiện tăng cường thực lực cùng quyền lợi như thế, nhân sinh trên đời truy cầu không phải chính là hai thứ này sao? Nếu giả đặt mình trong hoàn cảnh của Lăng Phong, nàng chỉ sợ cũng sẽ không cự tuyệt lời mời như vậy.
Dưới lôi đài, cũng không ái dám nói lời cười nhạo, Thái Tử Áo La đế quốc là loại thân phận gì? Khiến không ít người lộ vẻ cực kỳ hâm mộ Lăng Phong.
Lăng Phong hơi nheo hai mắt lại, trông thấy bộ dáng Tần Chính tràn đầy tự tin, tựa như mọi sinh linh trong trời đất đều nằm trong tay hắn, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói:
- Ta cự tuyệt.
Khuôn mặt tươi cười, tràn ngập tự tin của Tần Chính hoàn toàn trở nên cứng ngắc, ánh mắt sắc bèn nhìn chằm chằm Lăng Phong! Một lát sau, hắn bỗng nhiên cười lớn:
- Được, được, được! Bốn mươi năm qua ngươi là người công quốc Tinh Lam đầu tiên cự tuyệt lời mời của đế quốc ta, không nghĩ hôm nay ta tự mình đứng ra mời, dĩ nhiên cũng bị cự tuyệt! Hắc, đám Tinh Lam công quốc các ngươi thật sự khá lắm, xuất ra một lũ cứng đầu!
Ngữ khí của hắn tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng bên trong ẩn chứa sát khí dày đặc lại làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, không ai có thể mặc kệ sát ý từ con người tương lai sẽ đứng đầu đế quốc này.
Lăng Phong nắm chặt Tinh Thiết Kiếm, đối mặt với áp lực như kinh đào hải lãng đập vào mặt này, hắn không dám có chút buông lỏng, nếu là Tần Chính xuất thủ, hắn biết mình chắc chắn sẽ đối mặt với một trận đánh gian nan nhất trong cuộc đời này.
- Thái Tử điện hạ!
Lúc này, Mộ Dung Yên đứng ra mạnh mẽ cười nói:
- Từ trước tới nay, đế quốc đối với thuộc hạ các phương thế lực trừ thu thập thuế kim ra, đối với cường giả đều có ưu đãi đặc biệt, tựa hồ chưa từng có tiền lệ ép buộc người khác gia nhập.
Tần Chính nhíu mày, nhãn thần lãnh liệt nhìn chằm chằm Mộ Dung Yên, nàng hơi cúi đầu, thế nhưng biểu tình lại không hề khuất phục.
- Hừ, Áo La đế quốc ta lẽ nào ngay cả chiêu mộ một người cũng không được?
Mộ Dung Yên nhìn Tần Chính, lại quay sang nhìn Lăng Phong, bỗng nhiên cắn răng một cái, kiên quyết nói:
- Thái Tử điện hạ, Lăng Phong các hạ chính là quý khách Áo La Thương Hội ta, mong điện hạ nể tình Dịch Bối Lệnh mà giơ cao đánh khẽ!
Nàng vừa dứt lời, đằng sau Ốc Đặc lập tức tiến lên một bước, Xuy một tiếng, Cự Linh "Ba Xà" Nhất thời hiện lên! Trong mắt Ốc Đặc, chỉ có Mộ Dung Yên tồn tại, cho dù là Mộ Dung Yên có muốn hắn giết Võ Thần Phong, hắn cũng tuyệt đối không có nửa phần do dự.
Tần Chính đột nhiên dừng bước lại, biểu tình vô cùng kinh ngạc cùng nhiều phần tức giận, tựa như không thể nào tin Mộ Dung Yên sẽ vì người của một công quốc mà trở mặt với mình!
Đưa ra quyết định này, Mộ Dung Yên bỗng nhiên cảm thấy tảng đá lớn trong lòng buông xuống,