Không lâu sau đó, những món mà Nghiêm Tuấn Kiệt gọi đã được bày hết ra bàn, một màu đỏ thơm ngon bắt mắt.
Tĩnh Lạc không biết có phải do bản thân nhận lầm hay không, những món trên bàn đều là món cậu yêu
thích.
Nghiêm Tuấn Kiệt cầm đũa gắp một miếng thịt cá vào bát của cậu.
"Nếm thử xem."
Tĩnh Lạc hơi mất tự nhiên cầm đũa, đưa miếng cá lên miệng, chậm rãi cắn một miếng.
Hai mắt bất chợt tỏa sáng, đưa nốt miếng còn lại vào miệng.
Thịt cá thơm béo, vừa cay vừa ngọt, thêm một ít vị chua, thật sự ngon vô cùng.
Mỗi lúc được ăn ngon, Tĩnh Lạc sẽ bất giác lơ là với thế giới xung quanh, vậy nên không hề phát hiện ánh mắt Nghiêm Tuấn Kiệt khi nhìn cậu trông rất kỳ lạ.
Trìu mến lại dịu dàng vô cùng.
Bên góc bên kia, Trịnh Thúc Lan siết chặt đôi đũa khiến nó gãy đôi.
Quán Phượng Lâm hơi nhíu mày nhìn cảnh tượng hài hòa đó.
Hắn không ít lần đến chỗ đoàn hát của Trịnh Thúc Lan nên tất nhiên biết rõ Tĩnh Lạc, thậm chí nhiều lần nhờ Trịnh Thúc Lan dẫn cậu ra ngoài gặp hắn.
Tiếc là lần nào Trịnh Thúc Lan cũng nói Tĩnh Lạc không chịu đi, hắn cũng không thể mặt dày đến cưỡng ép người ta được.
Giờ thấy cậu thoải mái bên cạnh người khác như vậy, hắn có chút khó chịu trong lòng.
"Cậu quen người đó à?"
"Không quen!"
Nghe Quán Phượng Lâm hỏi, Trịnh Thúc Lan hơi tức tối phun ra hai chữ, cảm giác trong lòng như có dòng khí nóng quẩn quanh, khiến y chỉ muốn bật dậy kéo người kia về.
Nhưng Trịnh Thúc Lan vẫn còn chút lý trí, y cảm thấy bản thân đang giận hờn vô cớ, có lẽ vì từ nhỏ đã luôn dính lấy nhau nên mới có cảm giác như vậy.
Trịnh Thúc Lan cố gắng trấn định, tiếp tục theo dõi tình hình bên kia.
Tĩnh Lạc không hề hay biết bản thân đã bị bắt gặp. Hệ thống thấy cậu hiếm khi được thoải mái như vậy cũng không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Nghiêm Tuấn Kiệt thích thú nhìn vẻ mặt thư thái của người kia khi được ăn ngon, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thật đáng yêu.
Ăn xong hai người lại đi dạo phố, Nghiêm Tuấn Kiệt nói muốn quan sát dân tình nhưng dọc đường đi cứ liếc dọc liếc xuôi xem có gì hợp với người bên cạnh hay không.
Chợt từ xa có một con ngựa điên mất khống chế lao tới, làm náo loạn cả con đường.
Con ngựa ấy một đường xông thẳng đến chỗ Nghiêm Tuấn Kiệt, giống như có sự sắp đặt sẵn vậy.
Tĩnh Lạc không kịp nghĩ nhiều, vội kéo Nghiêm Tuấn Kiệt lăn về sau, con ngựa vẫn tiếp tục lao tới.
Tĩnh Lạc phóng lên lưng ngựa, cố sức kéo cương.
Con ngựa vẫn không dừng lại, nó sắp tông thẳng vào một bé gái.
Hết cách, Tĩnh Lạc chỉ đành rẽ hướng, để con ngựa tông vào tường, cả người và ngựa đều chấn động nằm trên đất.
Nghiêm Tuấn Kiệt hoàn hồn, kinh hoảng chạy đến xem xét người nọ.
Những người xung quanh chứng kiến hành động hiệp nghĩa của cậu cũng rối rít vây quanh trợ giúp.
Tĩnh Lạc choáng váng, dựa vào người của Nghiêm Tuấn Kiệt.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, bản thân cũng bị mạnh mẽ chuyển qua một lồng ngực khác.
"Các người là ai?!"
Nghiêm Tuấn Kiệt âm trầm nhìn hai người lạ mặt xông tới cướp Tĩnh Lạc.
"Tôi là người thân của cậu ấy."
Trịnh Thúc Lan trịnh trọng giới thiệu, giọng điệu không giấu nổi tia gay gắt.
"Có phải hay không, không chỉ các người nói là được."
Nghiêm Tuấn Kiệt tức giận phản bác.
Lúc này Tĩnh Lạc cũng đã phần nào tỉnh táo hơn, đập vào mắt là gương mặt bừng bừng sát khí của Trịnh Thúc Lan, bên cạnh còn có Quán Phượng Lâm vẻ mặt nghiêm túc.
"A Lan?"
"A Lạc, có đau ở đâu không?"
Thấy Tĩnh Lạc muốn ngồi dậy, Trịnh Thúc Lan sốt sắng để cậu tựa vào, Quán Phượng Lâm bên cạnh cũng chạy đến đỡ cậu.
"Sao hai người lại ở đây?"
"À...Tình cờ thôi..."
Trịnh Thúc Lan hơi gượng gạo trả lời, Quán Phượng Lâm bên cạnh cũng hơi mất tự nhiên, dù sao lần đầu tiên Quán gia hắn lại lén lút như kẻ trộm.
"Ừm."
Tĩnh Lạc cũng không nghi ngờ, chợt như nhớ đến chuyện gì đó ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Nghiêm Tuấn Kiệt an toàn mới khẽ thở phào một hơi.
"Tĩnh Lạc, cậu quen họ sao?"
Nghiêm Tuấn Kiệt vẻ mặt bất thiện nhìn hai người Trịnh Thúc Lan.
"A Lan là...người thân của tôi."
"Là người thân à..."
Nghiêm Tuấn Kiệt hơi kéo dài âm cuối, nghe vào tai như đang châm chọc.
Trịnh Thúc Lan dâng lên cảm giác quái dị khó nói, lòng cũng thầm bất mãn, không chỉ là người thân, còn là...còn là...
Không đợi Trịnh Thúc Lan rối rắm xong, Nghiêm Tuấn Kiệt đã đứng dậy, toan bỏ đi.
"Khoan đã!"
Tĩnh Lạc cất tiếng gọi hắn dừng lại, sau đó quay sang Trình Thúc Lan.
"Tôi phải đưa cậu ấy về, A Lan xong việc thì về trước nhé."
Nói xong còn khẽ liếc qua Quán Phượng Lâm rồi xoay người theo Nghiêm Tuấn Kiệt, bỏ lại cánh tay của Trịnh Thúc Lan hụt hẫng giữa không trung.
Tĩnh Lạc đã đi khuất dạng nhưng Trịnh Thúc Lan vẫn đứng đó, ánh mắt bị tóc mái che khuất, không rõ biểu tình.
Quán Phượng Lâm thấy vậy đành kéo y trở về đoàn hát, dọc theo đường đi cả hai chỉ trầm mặc, cũng không nói với nhau lời nào.
......................