Trịnh Thúc Lan đứng trên đài cao, một thân phục trang hoa lệ, uyển chuyển phô bày phong thái của một vị quý phi yêu diễm.
Giọng hát biến ảo khiến người nghe như say đắm trong biển rượu thơm nồng.
Tĩnh Lạc lặng lẽ ngồi ở một góc, nhắm mắt lắng nghe.
Chợt có vài kẻ gây rối, xông lên mắng Trịnh Thúc Lan hát khó nghe, một hai ép y ngừng hát.
Trịnh Thúc Lan vẫn thản nhiên diễn tiếp tuồng kịch, không hề phản ứng.
Bọn chúng điên tiết làm liều, định động thủ thì bị một vị nam tử nọ ngăn lại.
"Thích thì nghe, không thì cút, cần gì phải phản ứng như vậy?"
Nam tử kia thản nhiên mỉm cười, một thân tây trang quý khí khiến bọn gây rối dè chừng.
Nhưng có lẽ đã nhận khá nhiều tiền nên không thể chùn bước.
"Mày là ai? Tránh ra, không tao đánh luôn cả mày đấy!"
Bọn chúng hùng hổ đe dọa, thấy nam tử kia vẫn không động đậy thì một tên đánh liều vung nấm đấm. Chỉ là còn chưa chạm đến mặt người kia thì bản thân hắn đã bị đá văng xa, nặng nề ngã trên đất.
Vừa ngẩng đầu đã đối diện với một ánh mắt sâu hun hút ngập tràn sát khí khiến hắn bất giác rùng mình.
Đồng bọn thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy.
"Mặc kệ là ai phái chúng mày tới, dám động vào một sợi tóc của Trịnh Thúc Lan, tao tiễn cả họ. Nghe rõ chưa?"
Ngữ khí của Tĩnh Lạc rất nhẹ nhàng nhưng lại âm trầm khiến tâm hồn bọn gây rối run rẩy, vội vàng bò dậy chạy mất.
"Cảm ơn đã ra tay giúp đỡ."
Quán Phượng Lâm thưởng thức nhìn thanh niên dáng vẻ nhã nhặn trước mắt, chẳng ngờ khi ra tay lại dứt khoát vô cùng.
Hôm nay quả nhiên thu hoạch ngoài ý muốn rồi, không những được nhìn ngắm phong thái của Trịnh Thúc Lan trong truyền thuyết mà còn gặp được một chàng trai thú vị.
Tĩnh Lạc nâng mắt nhìn người kia, dáng vẻ xuất sắc, ngôn từ lịch thiệp, quả thật rất xứng với Trịnh Thúc Lan.
Nghĩ vậy, Tĩnh Lạc ứng xử qua loa rồi tìm cách tránh mặt, để không gian lại cho hai người kia có cơ hội giao hảo.
Nhiệm vụ lần này cậu không cần tiếp xúc quá nhiều với công chính, cứ âm thầm bảo vệ Trịnh Thúc Lan là được rồi.
Cuộc gặp mặt hôm đó cũng chỉ là màn dạo đầu, một thời gian sau Trịnh Thúc Lan thường hay ra ngoài, y cũng không giấu diếm cậu, trực tiếp nói thẳng là đi gặp Quán Phượng Lâm.
Tĩnh Lạc cảm thấy như vậy cũng tốt, tranh thủ thời gian này ra ngoài tìm việc làm.
Cậu nhận làm vệ sĩ cho một vị thiếu gia nhà giàu tên Nghiêm Tuấn Kiệt, người này là một thiên tài nghiên cứu vũ khí, vậy nên luôn nằm trong tầm ngắm của nhiều thế lực.
Nghiêm Tuấn Kiệt cũng rất hài lòng với vị vệ sĩ mới này, rất nghiêm túc, kính nghiệp, ở cạnh cậu cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hôm nay Trịnh Thúc Lan ra ngoài, nói Quán Phượng Lâm muốn mời y về nhà biểu diễn nhân dịp sinh nhật sắp tới của em gái hắn, hai người muốn bàn luận trước một chút.
Y đi được một lúc thì Tĩnh Lạc nhận được cuộc gọi của Nghiêm Tuấn Kiệt, hắn muốn ra ngoài nên cậu phải theo cùng.
Lúc Tĩnh Lạc đến thì Nghiêm Tuấn Kiệt đang đứng ở một góc phố, bên cạnh là xe ngựa sang trọng.
"Lên xe đi."
Nghiêm Tuấn Kiệt ra hiệu rồi lên trước, Tĩnh Lạc cũng nghe lời lên theo.
Tĩnh Lạc hơi thắc mắc hôm nay hắn chỉ dẫn theo một mình cậu, thông thường cũng phải ba bốn người nữa đi cùng.
Nghiêm Tuấn Kiệt chỉ mỉm cười.
"Đông người dễ gây chú ý."
Tĩnh Lạc cảm thấy cũng hợp lý nên an tĩnh ngồi trong xe.
Mành cửa sổ thỉnh thoảng phất phơ, để lộ cảnh tượng nhộn nhịp bên ngoài, Tĩnh Lạc đưa mắt nhìn nhịp sống rộn rã, cõi lòng không chút gợn sóng.
"A Lạc, sau này cậu muốn một cuộc sống như thế nào?"
Nghiêm Tuấn Kiệt cất giọng hỏi, ánh mắt không hề bỏ qua một nét biểu tình nào trên mặt cậu.
Tĩnh Lạc nghe vậy thì hơi sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.
Nếu là "Tĩnh Lạc" thì vốn dĩ chẳng có sau này, mà Tĩnh Lạc lại càng không biết.
Cậu cũng chưa bao giờ tự hỏi qua bản thân muốn một cuộc sống thế nào, hoặc nên nói là bản thân cảm thấy chưa đến lúc nghĩ đến.
Thấy Nghiêm Tuấn Kiệt cứ nhìn chằm chằm, Tĩnh Lạc chỉ đành đáp bừa.
"Có lẽ là...tìm một nơi không có chiến tranh, an ổn sống qua ngày."
Cảm thấy Tĩnh Lạc không muốn nói về chuyện này lắm nên Nghiêm Tuấn Kiệt liền chuyển đề tài, nói bâng quơ vài chuyện thường ngày.
Tầm ba mươi phút sau xe ngựa dừng lại trước một tửu lầu sang trọng.
Nghiêm Tuấn Kiệt xuống xe trước, đợi Tĩnh Lạc đứng vững rồi mới nhấc chân bước vào trong.
Cứ ngỡ hắn đến đây gặp đối tác, ngờ đâu hắn thản nhiên ngồi vào bàn ăn, còn bắt Tĩnh Lạc ngồi cùng, để cậu chọn món ăn.
Tĩnh Lạc ngơ ngác cầm thực đơn, vẫn chưa phản ứng kịp.
"Không biết ăn gì sao? Vậy để tôi chọn cho nhé, Đậu hủ ma bà, Cá sốt chua cay, Gà nướng lá sen,..."
Nghiêm Tuấn Kiệt thản nhiên nói ra một loạt cái tên, tiểu nhị ghi chép lại rồi lui vào trong. Hắn chuyển mắt nhìn Tĩnh Lạc vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì, khẽ bật cười trêu cậu.
"Chỉ là hôm nay muốn ra ngoài ăn cơm, cậu bồi tôi."
Tĩnh Lạc không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người thông minh, dứt khoát không muốn tự hại não nữa.
Hai người yên tĩnh ngồi ở một góc, nhưng không hay biết đã lọt vào tầm mắt của hai người ngồi cách đó không xa.
......................