Đặng Dĩ Manh cảm thấy Uyển tỷ có chút không cao hứng. Nhưng nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, dẫn đầu mở cửa phòng, lúc vào trong càng không nói hai lời, bắt đầu xem xét kịch bản và đọc lời kịch
——Bức màn được yêu cầu vén lên, cho ánh sáng chiếu vào. Đèn trong phòng cũng được bật. Nước ấm cũng chuẩn bị tốt.
Làm xong hết thảy, Đặng Dĩ Manh mới ngoan ngoãn đứng một bên.
Mặt ngoài, cô tỏ ra thực trầm tĩnh nhưng nội tâm lại hoạt động cực kì mãnh liệt. (๑˃̵ᴗ˂̵)و
Ai da, sự tình có chút xấu hổ rồi.
Ban đầu cô não bổ ra Khương Tự Uyển là một nữ nhân xấu xa lại cực kì yêu diễm.
Trải qua tiếp xúc gần gũi khá lâu, cô mới phát hiện đây là hướng đi hoàn toàn sai rồi.
Nàng thật sự quá tự gò bó mình lại còn quá chăm chỉ.
Cho tới nay, cô vẫn chưa tìm được nơi nào của nàng có thể tính làm khuyết điểm luôn.(;へ:)
Tương đương mà nói, vị tình địch kiêm đồng học này ở trong mắt cô, căn bản là hoàn mỹ.
Hoàn.... mỹ....
Nhận thấy tầm mắt băn khoăn của Đặng Dĩ Manh dừng lại ở trên người mình, Đại Uyển khép quyển vở, chuẩn xác nắm giữ được ánh mắt sắp rời đi của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đặng Dĩ Manh cảm thấy nếu dựa theo đạo lí giang hồ, vạn nhất vị trúc mã của cô thật sự yêu Đại Uyển tới thâm tình, cô cũng không có khả năng phá hỏng, đời này càng không có khả năng phá hỏng, thậm chí còn muốn giúp trúc mã hỏi thăm một chút, ví dụ giống như tình huống bây giờ chẳng hạn: "Uyển tỷ, em hỏi chị nha...."
"Sao" Khương Tự Uyển lấy ly nước ấm từ trong tay cô.
"Hình mẫu của chị là người như thế nào" Đặng Dĩ Manh nơm nớp lo sợ nói, hi vọng hình tượng nàng thủy chung thích sẽ là một nam nhân có khí chất siêu cấp hùng tráng siêu cấp uy vũ. Nói thật, muốn xứng đôi với khí tràng của Đại Uyển, cũng chỉ có loại nam nhân đỉnh cấp tinh xảo như vậy mới hợp ăn uống của nàng.
Vậy nên, loại hình tiểu thư sinh yếu đuối như Tiêu Triệt sẽ bị loại trừ. Hừ hừ. (≖_≖✿)
Đại Uyển lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa lúc là tư thế tĩnh tọa minh tưởng. Nàng không nhanh không chậm mở ấm nước, tự mình rót nửa cốc, vô cùng thong thả ung dung uống từng ngụm, sau đó nhìn vật nhỏ trước mắt, chậm rãi nói: "Đối tượng mà chị thích, mềm mại"
Trong lòng Đặng Dĩ Manh cả kinh. Trời đất, cái thẩm mỹ gì vậy nè.
"Có thể ôm suốt thôi, lại thực thoải mái"
"......" Khiếp sợ Σ(ºд º///)
"Vóc dáng nho nhỏ" Khương Tự Uyển híp híp mắt, tốc độ nói chuyện vẫn như cũ, rất chậm "Có chút chút ngốc. Có thể không quá thông minh"
"......" Đặng Dĩ Manh càng nghe càng cảm thấy gian nan, nuốt nuốt nước miếng, thấy Đại Uyển nhìn chằm chằm về phía chính mình không nói lời nào, hô hấp đều muốn mệt mỏi, sau một lúc lâu rốt cuộc mang theo giọng khóc nức nở hỏi: "Uyển, Uyển tỷ, chị có phải hay không......"
"Hửm?" Con ngươi của Đại Uyển đựng đầy ý cười
"Chị có phải hay không.... thích gấu trúc nha?"
Khương Tự Uyển hóa đá ở nơi đó. Nửa ngày không động đậy.
Đặng Dĩ Manh lại lập tức tự phản bác chính mình: "Không đúng, gấu trúc trưởng thành khá lớn, vóc dáng đâu có nho nhỏ... Như vậy là...."
Thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Đại Uyển, cô thực sự sợ hãi, vội giơ tay thề với nàng: "Uyển tỷ, chị yên tâm, em là trợ lý của chị, mọi bí mật của chị ở chỗ của em đều rất an toàn, em rất có chức nghiệp trong hành vi thường ngày đó...."
Khương Tự Uyển xoa xoa thái dương, chỉ chỉ cửa phòng: "Em để chị yên tĩnh một chút đi"
Liền như vậy bị lão bản đuổi ra ngoài rồi. ('。_。`)
Cũng đúng, đột nhiên để người khác phát hiện chính mình đi thích động vật lông xù....
Nữ thần của ngàn vạn người thì như thế nào, không phải cũng là con sen sao.
Cho nên chắc bây giờ chị ấy đang hối hận vì thẳng thắn nói với cô rồi.
Lúc sau, về lại phòng thu xếp gọn gàng, Đặng Dĩ Manh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nghỉ chân, một bên đấm chân một bên lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên rõ ràng tin tức của vị trúc mã nào đó: "Manh, em không ở trường học à?"
Đặng Dĩ Manh 'hắc' một tiếng, thật đúng là trùng hợp nha Tào Tháo đồng học, trả lời: "Đúng vậy"
Mới gửi đi chưa được hai phút, tin nhắn của trúc mã đã tới: "Em cùng Đại Uyển đi cao nguyên hả?"
Đặng Dĩ Manh gật đầu. Nhớ tới đối phương nhìn không được, trả lời lại một chữ: "Ừ"
Trong lòng bắt đầu có dàn trống vang lên đánh lộp bộp lộp bộp. Oa, quả nhiên Tiêu Triệt đã mê luyến Đại Uyển tới phát rồ rồi, đối với lịch trình của nữ thần đều nắm trong lòng bàn tay.
Ai, nhìn không ra được, khi còn nhỏ Tiêu Triệt là một hài tử EQ thực thấp, lúc học tiểu học, trung học, cao học mà nhận được thư tình hoặc đồ ăn vặt gì đó của nữ hài tử, đều sẽ nói không có hứng thú, bởi vì học tập quan trọng hơn, nếu không được nữa thì lấy cô làm bia đỡ đạn, nói cô là vị hôn thê nhỏ của hắn, hoặc linh tinh khác.
Ai có thể nghĩ tới dưới lớp da thẹn thùng như vậy cư nhiên là một thiếu niên có tình yêu mãnh liệt như thế.
Kì quái là, cô lại không có cảm giác chua xót. Chỉ thấy thổn thức.
"Manh Manh, em không muốn sống nữa à?" Tin tức của trúc mã lại gửi tới, có thể nói là thập phần đáng giận "Mấy cái địa phương như vậy, chỉ có người nào giỏi, thân thể tố chất đều tốt mới chịu đựng được, em xem dáng vẻ của em đi!"
Đặng Dĩ Manh lạnh mặt hồi phục: "Em thì làm sao? Em rất tốt có được không"
Bởi vì sùng bái Đại Uyển, cho nên khinh thường cô hả.(* ಠ_ಠ)
Nhưng Đặng Dĩ Manh cảm thấy, lần này trúc mã phải thất vọng rồi. Cô thật sự không bị sợ hãi bởi địa hình khắc nghiệt của cao nguyên chi phối, tới được nơi này, chỉ cảm thấy cách trời xanh mây trắng càng gần hơn mà thôi.
Về phương diện thân thể hay tố chất, tuy rằng thể lực của cô không quá lớn, nhưng chưa từng bị dị ứng trước đây, năng lực thích ứng cũng không kém.
Tới khi bắt đầu quay vào buổi chiều, cô đã nghe nói có hai diễn viên ngã xuống, giơ cờ trắng đầu hàng rồi.
Cảnh quay nơi này là dành cho phó bản thứ bảy. Tà thần đọa vào ma đạo giả danh lừa bịp, tự xưng là thần chăn nuôi và thần mùa vụ, tiếp thu sùng kính của dân chúng. Nhưng vẫn còn chưa đủ, từng ngày từng ngày lại gây ra biết bao sóng gió, khiến cho địa phương nguyên bản vô cùng bình yên như thảo nguyên cũng trở thành nơi lầm than của bao người. Đúng lúc đó, Hoàng Phủ đại tiểu thư cùng Ngu Trường Khanh đưa Thủy Dung tiểu sư muội trở về nữ nhi quốc, đi qua nơi đây liền giúp đỡ trừ yêu hàng ma, nhưng rốt cuộc lại bị hiểu nhầm là thế lực đen tối, chịu rất nhiều trắc trở. Chỉ vì theo môn quy của Thanh Vân Phái, người trong tông môn không được sử dụng pháp thuật tạo thành thương tổn cho phàm nhân, vậy nên hành sự đều bị trở ngại, cuối cùng sa vào hoàn cảnh nguy hiểm.....
Quách Lâm nhìn trúng thiên nhiên khắc nghiệt hiểm trở của nơi này, lại vì muốn dành sự tôn trọng lớn nhất cho nguyên tác, nên chiêu mộ cho vai diễn quần chúng cũng là người địa phương, thậm chí còn dùng hiệu suất kinh người đi thuê cả bản địa của dân cho mấy cảnh tiếp theo.
Cảnh quay đầu tiên của Đại Uyển ở nơi này là cùng nam chủ đi tìm tiểu sư muội bị thất lạc, cuối cùng lọt vào ám toán, hãm sâu vào một vùng đất hoang vắng của mê hoặc trận pháp....
Tổ đạo cụ đang miệt mài 'bày trận'
Khương Tự Uyển đang giảng diễn, hai móng vuốt nhỏ của Đặng Dĩ Manh cầm một chiếc balo, vô cùng thận trọng và khẩn trương đứng cách đó không xa, chỉ thấy Đại Uyển thường thường gật gật đầu.
Quách Lâm cùng phó đạo là Khúc Ưu đang ngồi lập mưu bày kế, nhìn thấy cô, liền nở nụ cười: "Manh muội không tồi nha, tinh thần tốt đấy. So với Tiểu Tề và Tiểu Tưởng còn lợi hại"
Tiểu Tề và Tiểu Tưởng chính là hai vị đáng thương đã bị địa hình hà khắc của cao nguyên đánh bại.
Đặng Dĩ Manh xoay người, gật đầu nói: "Em muốn chiếu cố Uyển tỷ nhà em, không dám ngã xuống"
Quách Lâm giương cằm về phía cô: "Nghe được chưa, Khương lão sư, em có một trợ thủ tri kỉ đó"
Đặng Dĩ Manh quay về phía sau nhìn một cái, tức khắc vẻ mặt 囧 như muốn nứt ra. Không phải Đại Uyển vừa mới đằng kia nghe chỉ đạo à. Như thế nào đảo mắt cái đã thấy đằng sau mình rồi.... Dịch chuyển tức thời hở?
Việc này giống như cô đang nịnh nọt, mấy lời lúc nãy đều là cố ý nói ra.
Khương Tự Uyển cũng chưa nói cái gì, chỉ cúi đầu xuống hỏi cô: "Trang dung của chị có bị lem không"
Kevin lão sư tuy rằng rất am hiểu tạo hình theo phong cách hiện đại, nhưng xử lí theo kiểu cổ trang cũng tuấn mỹ tới siêu cấp vô địch. Không những thế Kevin lão sư vẫn đang chờ ở bên cạnh, Đại Uyển không đi hỏi hắn, lại tới hỏi cô, chứng tỏ nàng tín nhiệm cô tới cỡ nào đây.
Đặng Dĩ Manh nhón chân, nhìn kỹ, sau một lúc lâu lắc đầu: "Không."
Khương Tự Uyển cười cười: "Tu bổ lại một chút phòng phải phơi nắng."
Đặng Dĩ Manh nhanh chóng cúi đầu, từ trong balo lấy ra một lọ kem chống nắng dạng xịt phun sương, mở nắp ra chuẩn bị phun cho nàng, kết quả Đại Uyển duỗi tay ngăn cô lại: "Không cần cái này"
"Dạ?" Mặt Đặng Dĩ Manh dại ra. Lọ kem này không phải dùng rất tốt sao.
Đại Uyển rũ mắt, tùy tay lấy ra một tuýp kem chống nắng truyền thống: "Dùng cái này"
Tâm Đặng Dĩ Manh nói được rồi, ai bảo chị là lão bản chứ. Buông đồ linh tinh trong tay xuống, thật cẩn thận thay Đại Uyển bôi kem.
Thời điểm được hầu hạ, con ngươi của Tự Uyển híp lại, giống tiểu miêu.
—— quay chụp chính thức bắt đầu rồi!
Đặng Dĩ Manh so với bất cứ ai đều muốn khẩn trương. Tuy nhiên, Đại Uyển mặc diễn phục thật soái khí. Hai mắt cô muốn lóe sáng ra cả sao thủy.
Quách Đạo kêu: "Action!"
"Các ngươi theo ta đi." Hoàng Phủ Tuệ Tâm cầm bội kiếm, trên mặt là biểu tình đầy căm phẫn, "Đó không phải thần, là ác ma, không có bất luận thần linh nào phù hộ lại yêu cầu bá tánh lấy trẻ sơ sinh đi hiến tế."
Mấy nam nhân nữ nhân với dáng người thực cường tráng vội đem hài tử ôm vào trong lòng ngực, trên mặt đầy vẻ đề phòng và địch ý. Ngay sau đó họ trao đổi ánh mắt với nhau, đi tới vài bước, liền nhân cớ Hoàng Phủ tiểu thư mất cảnh giác, đẩy vào bên trong bẫy rập....
——cut!
Cảnh thứ hai.
Hoàng Phủ Tuệ Tâm ngoài dự kiến bị lâm vào trong sa trận pháp. Sa trận được tạo thành từ những cột làm bằng cát có thể di chuyển được, bởi vì có kết giới nên không thể thi triển pháp thuật, chỉ có thể dựa vào võ nghệ mà thoát khỏi. Phản chiếu trong khung cảnh nguy nga của núi non, thân ảnh hồng sắc linh hoạt xoay tròn, với bích tiêu kiếm trong tay được dày công tôi luyện tạo thành, Khương Tự Uyển nhanh nhẹn tránh đi các cột cát ngang ngược va chạm tới, lại phải chú ý những mũi tên mang theo thách thức mà bay đến. Hiếm thấy thân hình đại tiểu thư không chút rối loạn, khó khăn đánh lui tất cả mọi công kích.
Đây là một cảnh quay không hề có lời kịch, mà cũng chỉ có một vai diễn!
Đặng Dĩ Manh xem tới trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng những cái mũi tên hay cột cát kia phải trải qua xử lý đặc thù, nhưng nếu diễn không được sẽ thật sự bị thương đó.
Chưa chắc nói đến có mấy đoạn ngắn về tiên hiệp, thật sự muốn ngự kiếm phi hành luôn sao?
—— Đại Uyển cũng quá liều mạng rồi
—— Đoàn phim này có quỷ hả.
—— quá xằng bậy đi!!!
Cũng may cảnh quay này chỉ diễn một lần liền qua.
Đặng Dĩ Manh đỡ Đại Uyển, hết lấy nước lại lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi mà hỏi: "Uyển, Uyển tỷ, chị chưa sao đấy chứ...."
Khương Tự Uyển uống ngụm nước, lau lau khóe môi, ánh mắt nặng nề, cười mà không đáp.
Tiếp theo là tới phần diễn của nam chủ Trì Thịnh, vì tìm kiếm tiểu sư muội bị lạc đường và nữ chủ, hắn cũng sa vào một cái bẫy rập khác. Bây giờ Khương Tự Uyển có thể nghỉ ngơi, đang định mang theo vật nhỏ dẹp đường hồi phủ, lại thấy phó đạo diễn Khúc Ưu đi tới.
"Khương lão sư, có chuyện này muốn cùng ngài thương lượng." Hắn thập phần khách khí.
Đặng Dĩ Manh liền lùi ra đằng sau, ai ngờ Khúc mỗ lại gọi cô, vẫy vẫy tay cười nói: "Đừng đi, Tiểu Manh, việc này cũng yêu cầu em tới hỗ trợ đấy"
--
"Em không thể, Uyển tỷ" Trên đường trở về khách sạn, Đặng Dĩ Manh vẫn luôn dong dài lặp đi lặp lại mấy câu này "Em không cần quay chụp. Không có loại phương pháp hỗ trợ này. Em là biên kịch, là sinh viên, không phải diễn viên"
Khương Tự Uyển ngồi ngay ngắn, không tiếp lời.
"Uyển tỷ." Đặng Dĩ Manh cơ hồ muốn khóc, "Mỗi người đều có chức vụ công tác của riêng mình. Em chỉ muốn chiếu cố chị."
Kevin lão sư ngồi ở ghế trước pha trò: "Manh Manh, làm diễn viên sẽ có cái tốt của nó. Sống ở trước màn ảnh so với sống ở sau màn ảnh càng có thêm động lực. Em còn trẻ như vậy, sao không nếm thử"
Tiếu Khoa Ngải cũng khuyên bảo cô: "Có bao nhiêu người cầu đều cầu không được cơ hội, Manh Manh, em quá phận nha" Hắn đánh tay lái, nói tiếp "Hơn nữa, vạn nhất hai ngày sau Tiểu Tề sẽ khỏe hơn, về đội ngũ thì sao"
Đặng Dĩ Manh vội vàng nói: "Em cầu nguyện cô ấy nhanh khỏe lên. Em trở về sẽ làm cầu nguyện liền"
Khương Tự Uyển nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Em tin giáo à?"
Mặt Đặng Dĩ Manh biến đỏ: "mới vừa... mới vừa quyết định tin một lần"
Hai người còn lại trên xe đều cười rộ lên. Lần đầu gặp một người mới vừa ôm chân Phật đã có thể nói được tới trơn tru như thế.
Tới khách sạn, Đặng Dĩ Manh chần chừ ở trong phòng Đại Uyển, hai mắt lấp lánh giọt nước.
Khương Tự Uyển cũng không vội tháo trang sức, ngồi trên ghế dựa, rất có dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung "Nói đi"
"Em không muốn....." Tiểu trợ lí nắm hai tay lại với nhau, cúi đầu lẩm bẩm. Vẫn là mấy câu trên xe lúc nãy.
"Nếu em học biên kịch, sẽ biết tới Shakespeare [1] đúng chứ?" Đại Uyển rốt cuộc cũng tỏ thái độ.
Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu nói: "Cái này là tất nhiên." Ai không biết được. Bài khóa của cao trung còn có nữa mà.
"Vậy em có biết vì sao kịch bản mà ông ấy viết đều là những tác phẩm mãi mãi kinh điển không?"
Đặng Dĩ Manh "Uyển tỷ, cái bài tập này quá lớn, viết luận văn 5000 chữ còn nói không rõ"
"Bởi vì chính ông đã từng đã làm diễn viên thật lâu" Sau lại Đặng Dĩ Manh phát hiện, Đại Uyển liền tính không làm diễn viên, làm chuyên gia đàm phán hay luật sư cũng là con đường kiếm ăn khá tốt, nếu nàng xuyên đến Xuân Thu Chiến Quốc, còn có thể kết hợp hai khả năng này mà ngang dọc tung hoành "Những kinh nghiệm quý giá từ sân khấu đã cho ông càng nhiều linh cảm, em hiểu chứ"
Đặng Dĩ Manh nghe được đều ngây người. Thật có đạo lí.
"Em có muốn trở thành một nhà biên kịch thành công không?" Khương Tự Uyển giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi mỉm cười, nhiễm ý vị không rõ.
Người nào đó được sờ mặt đã hoàn toàn lâm vào trạng thái bị thôi miên:"Muốn..."
"Đương nhiên chúng ta không dám so sánh cùng ông ấy" Khương Tự Uyển thuận thế xoa bóp mặt cô "Bất quá nhiều trải nghiệm, chung quy là có lợi không hại. Có phải hay không?"
Đến khi Đặng Dĩ Manh trở về phòng, phát giác chính mình đã đáp ứng trở thành diễn viên dự bị của vai 'tiểu sư muội'! Đối với cái người hoàn toàn không biết gì về cốt truyện của hai mươi chương sau như cô, vội vội vàng vàng mở lại truyện, tìm được phó bản thứ bảy của 《 Thanh Vân Kỷ Sự 》bắt đầu xem.
Không xem thì thôi, đã xem, trên mặt tức khắc biến đổi đa dạng từ xanh sang trắng.
—— má ơi!! Đây là loại kịch bản gì vậy!?
Tiểu sư muội Thủy Dung, trải qua hiểm trở, tới khi về lại nữ nhi quốc, kế vị ngôi làm quốc vương, lại lưu luyến sư huynh sư tỷ. Đến tiệc tiễn đưa, Thủy Dung nói sau khi kế vị nàng sẽ phải thành thân, về ai làm vương phu, trong lòng nàng cũng đã có người được chọn.
Chư vị ăn dưa trong tiểu thuyết đều nhìn nhau mà cười, lòng lại tràn đầy lo lắng, cho rằng người nàng lựa chọn chính là nam chủ, rốt cuộc thì ánh mắt của nàng chưa từng dịch khỏi bàn của sư huynh sư tỷ kia....
Ai ngờ Thủy Dung chạy tới, bỗng nhiên khóc lóc mà ngã vào trong lồng ngực của Hoàng Phủ Tuệ Tâm, ôm lấy cổ nàng, ngẩng khuôn mặt lã chã nước mắt: "Sư tỷ, đừng rời khỏi ta, lưu lại, giang sơn này, còn có Dung nhi, đều là của ngươi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Shakespeare: Tên đầy đủ là William Shakespeare. Một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là "Nhà thơ của Avon".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương này hơn 3000 chữ. Tác giả thỉnh thoảng chơi trội một chương làm editor trầm trồ ghê.
Đi học lại rồi, đi làm lại luôn rồi, các độc giả đáng yêu nhớ đeo khẩu trang và sát khuẩn tay trước khi ra khỏi nhà nha! (っ◕ヮ◕)っ
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧