*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hay thật á......" Đặng Dĩ Manh nằm liệt người trên chiếc ghế dựa lẩm bẩm, trong tay cầm chặt cái điện thoại.
Khương Tự Uyển ngồi ở một bên chơi game, vừa mới thắng được một ván sudoku, bỗng nghe cô lải nhải, hồ nghi liếc mắt nhìn cô một cái.
Đặng Dĩ Manh trước tiên ngồi thẳng lại, đợi nửa ngày, vô cùng bát quái vô cùng chân chó mà thò lại gần: "Uyển tỷ ăn được gà [2] không nha?" (((o(*°▽°*)o)))
"Chơi một chút thôi"
"Kịch bản 'Thanh Vân' này là Điềm tỷ giúp chị nhận hả?" Đặng Dĩ Manh chớp chớp hai mắt.
"Ừ"
"Thật tinh mắt. Em có dự cảm, nhân vật đại tiểu thư Hoàng Phủ này nhất định sẽ được Uyển tỷ đắp nặn trở thành một kinh điển. Vốn xa xăm mà được minh khắc ở đáy lòng người xem."
Động tác ngón tay của Khương Tự Uyển dừng một chút, liếc mắt nhìn cô một cái, mỉm cười hỏi: "Em xem trọng chị như vậy sao?"
Đặng Dĩ Manh cười tươi tới lộ ra tám cái răng: "Đương nhiên!" Tuy rằng chị là tình địch, nhưng mỹ mạo và kĩ thuật diễn của chị thì mọi người đều biết nha.
Làm người cần biết việc nào ra việc đó. ╰(*'︶'*)╯
Nhưng mà không hiểu vì sao Đại Uyển bỗng dưng cao hứng, nàng vươn tay phải ra, ở đỉnh đầu của cô vuốt ve hai cái. Lúc quay lại chơi tiếp game, mặt nghiêng mang theo vài phần ý cười khó lường.
Đặng Dĩ Manh đưa tay chạm lại nơi vừa bị Đại Uyển sờ đầu qua, một nửa ý thức vẫn còn đằm chìm ở bộ tiểu thuyết mới đọc.
Bộ《 Thanh Vân Kỷ Sự 》này, cốt truyện có hai nội dung chính, một cái kể về thời hưng thịnh suy vong của một tông môn tu tiên gọi là Thanh Vân, một cái kể về quá trình trưởng thành của một vị thiếu niên, vai chính Ngu Trường Khanh từ một tay mơ tu tiên đến trở thành đại thần vì muốn cứu vớt bá tánh. Không cần phải nói cũng biết là nhân vật do Trì Thịnh sắm vai.
Còn nữ chính do Khương Tự Uyển đảm nhận ban đầu cũng không hoàn mỹ, nàng là hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Hoàng Phủ của Thanh Vân phái, là một người thập phần tùy hứng bá đạo.
Mười sáu tuổi, Hoàng Phủ Tuệ Tâm bắt đầu xuất hiện trên màn ảnh đã vô cùng chói lóa rực rỡ. Nàng xuống núi hoàn thành nhiệm vụ mới là trừ ma, không nghĩ đến trên đường đi gặp phải sơn tặc. Tuy nhiên nàng cũng chẳng chút hoang mang, lấy 1 chọi 40, giáo huấn sơn tặc trơn tru tới hoa trôi nước chảy. Lại còn nhân cớ đó cứu được mười người phụ nữ và trẻ em mà sơn tặc mới bắt được.
Trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ trừ ma, vì muốn thắng để lấy được lễ vật tặng sinh nhật muội muội, nàng không quản trái lời cha, đồng ý đánh cược với môn phái đối thủ, không dùng bất luận một thuật pháp tu tiên gì, chỉ bằng cậy mạnh đi thuần phục một con ngựa điên rất nguy hiểm. Kết quả con ngựa ấy phát cuồng đưa tới một nơi xa lạ, trời xui đất khiến thế nào mà cứu được cái người chỉ còn hơi thở thoi thóp - Ngu Trường Khanh......
Theo như phát triển của cốt truyện, vị đại tiểu thư này mặc dù bề ngoài thực điêu ngoa tùy hứng, nhưng nội tâm lại phi thường thiện lương, cộng với giá trị vũ lực cao, còn được miêu tả theo hình tượng ngự tỷ cực kì cực phẩm đã lấy được rất nhiều lòng fans.
Bộ truyện này gần như là theo hình thức kịch đơn lẻ, giữa mỗi phân cảnh đã có một sự độc lập tương đối nhưng cũng lại có sự liên hệ tuyệt đối. Mỗi góc chụp quay đều hoàn toàn đòi hỏi sự tỉ mỉ và suy nghĩ, logic cũng như diễn biến truyện của tác giả đều khiến người thán phục.
Tuy nhiên về phương diện cảm tình lại không quá rõ ràng, làm người cảm thấy như đang xem hoa trong sương, ngắm trăng trong nước [2]
Hơn nữa kết cục của tiểu thuyết này còn chưa có.
Đặng Dĩ Manh mới xem được 20 chương đã trở thành fan only của Hoàng Phủ đại tiểu thư.
Nam chủ? Không tồn tại. ┐(︶▽︶)┌
Hơn nữa cô thực chờ mong, vẫn luôn là hình tượng dịu dàng nho nhã trên màn ảnh như Khương Tự Uyển, đột nhiên hóa thân thành một nhân vật ngang ngược như vậy, sẽ có hiệu quả điên đảo tới mức nào.
Xe đi vẫn rất ổn định, từ đây tới địa điểm mục đích còn nửa ngày xe nữa.
Thời điểm nhìn ra ngoài cửa sổ cho mắt được nghỉ ngơi, Đặng Dĩ Manh không khỏi nhớ tới sáng sớm nay......
Bữa sáng hôm nay Quách Lâm mang theo Đại Uyển và Trì Thịnh ngồi cùng một bàn, với dáng vẻ đặc biệt từ ái. Quanh thân Quách đạo có khí chất hào sảng của một nhà nghệ thuật gia, ánh mắt vừa thâm thúy lại vừa ôn hòa hiền hậu, khiến Đặng Dĩ Manh bỗng cảm thấy hắn thoạt nhìn giống người cha nghiêm nghị cách xa ngàn vạn dặm.
Trong bữa ăn Quách đạo đang nói nói cười cười, lúc bất ngờ nhìn thấy cô, có chút ngẩn ra, chỉ vào cô mà hỏi Khương Tự Uyển: "Khương lão sư, trợ lí mới của em à?"
Khương Tự Uyển nghiêng mặt nhìn cô một cái, có lẽ cảm thấy nhìn cô khá hài hước, vị tình địch với vẻ mặt ăn cơm sáng luôn không có chút biểu tình này đột nhiên nhiều thêm vài ý cười: "Đúng vậy"
Quách Lâm cười ha hả mà: "Lớn lên cũng được"
Trì Thịnh cũng phụ họa: "Lúc nãy mới gặp, anh còn tưởng là tân nhân trong giới"
Đại Uyển không phủ nhận: "Chính là ngốc tới lợi hại"
Lúc ấy Đặng Dĩ Manh làm bộ cúi đầu ăn, nhưng kết quả vô dụng, lỗ tai đều đã hồng muốn lấy máu. Mấy người động bất động đã mặt đỏ ở trước mặt người khác như cô đều được xem như tiểu thiên sứ không có cánh. Cô rõ ràng nghe thấy tiếng cười nhẹ xung quanh mình.
Quách đạo còn nói đùa muốn cho cô một thiên vị, bồi dưỡng cô thành tài....vv....
Đặng Dĩ Manh không muốn dập tắt nhã hứng của họ, hàm hồ đáp ứng rồi, trong lòng lại nghĩ, diễn viên không phải ai cũng theo được. Cô làm biên kịch tiểu phế sài là ngon rồi.
Cô vẫn còn nhớ Trình Dĩnh nói cô đi xem một trăm loại hình điện ảnh lớn nhỏ đây. (ಥ﹏ಥ)
Trong thời gian tiếp xúc cùng với ekip đợt này, phỏng chừng xem được một, hai bộ phim đã không tồi rồi.
Buổi chiều tới được địa điểm mục đích, Tiếu Khoa Ngải ngồi đằng trước liền phát ra tiếng kêu rên, nói đời này đều không muốn lái xe nữa. Kevin lão sư cũng khóc tu tu rồi lại khóc tu tu, nói nguyên khí của chính mình đã chịu đại thương, lúc về phải đi châm mười cây kim chứa axit hyaluronic mới đền bù được thương tổn mà chuyến lữ hành này mang lại.
Đặng Dĩ Manh vừa nghe vừa buồn cười, lúc cửa xe mở, cô thò chân nhỏ ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng thụt trở về.
Đại Uyển thấy cô như vậy, hỏi làm sao đó.
"Uyển tỷ" Đằng Dĩ Manh vùi đầu vào balo của mình tìm kiếm.
Đồ đạc và quần áo đều để trong vali, muốn tìm được thứ cần dùng phải mất một hồi lâu, may mắn ở trong balo tùy thân của cô tìm thấy một cái khăn quàng cổ thủ công màu lục —— sau khi quân huấn xong cô nhàn quá mới ngồi may, không nói hai lời liền quàng lên người Đại Uyển.
"......?" Khương Tự Uyển cúi đầu xem một cái, khẽ nhíu mày.
"Bên ngoài lạnh lẽo, chị là nữ chủ, là linh hồn của bộ kịch, không thể bị cảm" Vật nhỏ một bên bọc nàng tới kín mít, một bên còn nói đạo lí rất rõ ràng.
Khương Tự Uyển giơ tay kéo cái khăn quàng cổ xuống một chút, lộ ra đôi môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn em"
Đặng Dĩ Manh thực khoe khoang: "Chị đừng nhìn em như vậy, bản thân em miễn dịch với lạnh. Em không phải khoe đâu, tại hạ đây chính là một xưởng nhiệt năng thu nhỏ đó" Vừa nói vừa cầm lấy bàn tay phải mát lạnh của Đại Uyển, đem nó che trở trong lòng bàn tay mình, làm nàng cảm thụ một hồi, sau một lúc lâu hỏi: "Em không lừa chị nha! Có phải rất ấm áp không?"
Khương Tự Uyển cong cong đôi mắt "Ừ" Sau đó đảo khách làm chủ nắm chặt tay cô, cái móng vuốt nhỏ ngoan ngoãn thuận theo nàng, tùy ý cùng nàng xuống xe.
Sau khi xuống xe, Đặng Dĩ Manh mới dần dần cảm thấy có chút không ổn. (¬_¬)
Cô vốn dĩ nghĩ là, lúc xuống xe hai người nâng nâng đỡ đỡ một chút cũng không có việc gì.
Chính là vì cái gì...... đã đi xa như vậy rồi, Đại Uyển vẫn còn nắm tay cô? Σ(°△°|||)︴
Ai đó không khỏi để ý mà nhìn nơi hai cái tay đang nắm lấy nhau xem xem.
Nghĩ thông suốt cũng chỉ là trong nháy mắt.
—— đương nhiên là vì sưởi ấm. ┐(︶▽︶)┌
Càng cao càng lạnh, mà hiện tại gió lại to như vậy.
Quan tâm xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Đặng Dĩ Manh cũng không có nói ra điều bất thường này. Không những thế, đi vài bước còn muốn chiếu cố một chút, hỏi nàng có cảm thấy không thoái mái không, nếu bị dị ứng hay thế nào nhất định phải nói ra. Cái miệng nhỏ rì rầm không dừng được.
Tiếu Khoa Ngải kéo hai cái hành lí đi đằng sau các cô, đưa tới hẳn phòng mà đoàn phim đã đặt sẵn, mới gỡ xuống được sứ mệnh trên vai.
Khương Tự Uyển 'ách' một tiếng, hỏi Tiểu Tiếu: "Chị với em ấy ở hai phòng à?"
Đặng Dĩ Manh đang có chút tiếc nuối vì không thể ở cùng với dân bản địa hoặc trong lều chiên [3], nghe như vậy, có chút kinh ngạc. Thầm nghĩ rằng, cái kịch tổ này thổ hào ghê.
Tiếu Khoa Ngải mới là đối tượng kinh ngạc nhất: "Chị, trước nay ngài không phải cùng trợ lý ngủ cách vách sao......"
—— lần này có nơi nào không giống nhau?
Tiểu Tiếu tận lực khắc chế bản thân đừng có nhìn về hướng của củ cải nhỏ kia, nhưng dư quang khóe mắt vẫn nhòm qua, một bên đánh giá, một bên không kiêng kị nói thầm: thật đúng là uông tinh [4] cắn người không phân biệt nha, ai biết được một tiểu phá hài nhìn mềm tới xương cốt còn không có như cô, lại có thể thành thạo thu phục được cái vị người sống chớ gần như Uyển tỷ nhà hắn.
Còn muốn ở cùng một phòng. Ở cùng một phòng để làm gì........ \(º □ º l|l)/
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Ăn gà: bạn nào chơi Pubg sẽ biết đến thuật ngữ này. Nói dễ hiểu một chút là thắng trận á:v
[2] Xem hoa trong sương ngắm trăng trong nước (Nguyên bản: Thủy trung vọng nguyệt vụ lí khán hoa/水中望月雾里看花) Là một lời nhạc của bài hát 《 Xem hoa trong sương mù 》của Na Anh (Ở đây chỉ sự mơ hồ)
[3] Lều chiên: Hay còn gọi là lều nỉ, là lều dân du mục hay dùng
[4] Uông tinh: là một bé cún á
(*) Hôm nay có thuật ngữ về axit hyaluronic: Đây là chất có trong cơ thể của con người với một hàm lượng nhỏ. Công dụng có rất nhiều, nhưng trong số đó là giúp da tươi trẻ và chống lão hóa.
Ai chơi Sudoku không này (*°▽°*)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor:
Bài hát của hôm nay là 《 Xem hoa trong sương mù 》của Na Anh. Đã thật lâu rồi không nghe thiên hậu hát, mọi người cùng tận hưởng nào
Thiệt sự ed đang cảm thấy ed rất chăm luôn (*/▽\*)