Thẩm Kim Đài đưa tay ra gỡ một chút tóc, lộ ra cái trán trắng bóng, nói: “Đi thôi, mệt quá.”
Mới ngồi được bao lâu.
Diêm Thu Trì nói: “Gần đây mệt quá à?”
Thẩm Kim Đài “Ừ” một tiếng, nhìn Diêm Thu Trì một cái, không nói gì nữa, trực tiếp đứng lên, Diêm Thu Trì lại không động đậy, ngồi ở chỗ đó nói: “Hai chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Trong lòng Thẩm Kim Đài căng thẳng.
Nếu như cậu ngồi xuống, hẳn sẽ giống như mấy lần trước đây bị thủ đoạn của Diêm Thu Trì gây khó dễ rồi bị hôn các thứ không biết phải ứng phó như thế nào ha?
Cậu nghiêng đầu nhìn Diêm Thu Trì một cái, muốn cười nhưng không cười mà hỏi: “Anh nhất định phải nói sao? “
Vừa rồi cậu vuốt rối cả tóc, bị gió thổi một cái tới tấp rũ xuống, chẳng qua cho dù vậy trị giá nhan sắc của Thẩm Kim Đài cũng rất đỉnh, lông mi dài đen nhánh hoàn toàn lộ ra, tạo cảm giác rất trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng hắn.
Môi Diêm Thu Trì giật giật, nhìn cậu một chút rồi đứng lên.
Thẩm Kim Đài hài lòng.
“Có lẽ phải chờ một lát,” Diêm Thu Trì nói: “Không ngờ em muốn đi sớm như vậy, tôi đã gửi tin nhắn cho Tiểu Lý, có lẽ cậu ta vẫn còn đang trên đường, một lát nữa mới có thể đến.”
Tiểu Lý là tài xế của Diêm Thu Trì, hôm nay hai người cùng uống rượu không lái được xe, vì Thẩm Kim Đài nên không tiện tìm một người lái thay, vẫn nên tìm người quen cho an toàn hơn.
Thẩm Kim Đài gật đầu một cái, ngồi xuống trên lan can nói: “Vậy tôi nhắm mắt một lát.”
Hôm nay quay phim vừa mệt vừa đau lòng, ở trong hoàn cảnh thoải mái như thế này, vừa uống rượu vừa nghe khúc nhạc, cậu cảm giác có chút mệt mỏi. Cậu vừa nếm được ngon ngọt, lại chuẩn bị lạnh nhạt một chút.
Cậu rốt cuộc cũng phát hiện, cậu càng lạnh nhạt, Diêm Thu Trì càng không lần mò ra tâm tư trái tim cậu, lại càng dè dặt không dám càn rỡ.
Cậu nhắm mắt một hồi, thế mà lại thật sự buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy Diêm Thu Trì đang gọi điện thoại, cậu mở mắt ra.
Mở mắt ra đã phát hiện trên người mình đang đắp áo khoác của Diêm Thu Trì.
Có lẽ là ngủ lâu quá, toàn thân đều bị bao trùm bởi một loại lạnh lẽo và thương cảm vô hình, cậu đưa tay lau mắt một chút, nghe thấy Diêm Thu Trì nói: “Được rồi, vừa hay Tiểu Lý cũng đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Kim Đài bèn đứng lên, trả lại áo khoác cho hắn, nhìn bầu trời có mây đen nói: “Hình như trời sắp mưa.”
“Ngày mai có mưa, cả nước sẽ giảm nhiều nhiệt độ.” Diêm Thu Trì mặc áo vào.
Thẩm Kim Đài “ừ” một tiếng, nhấc chân bước ra ngoài.
Trên đường về cậu không nói một câu nào với Diêm Thu Trì nữa, Diêm Thu Trì cũng không nói gì thêm mình ngồi bên cạnh, dọc theo đường đi đều rất yên lặng, giữa hai người cách một khoảng cách bằng một người ngồi.
Thẩm Kim Đài không biết liệu có phải Diêm Thu Trì cảm nhận được lạnh lùng nên mới yên lặng theo, hay là bởi vì phía trước có tài xế.
Một mặt đó của Diêm Thu Trì hình như chỉ có thể lộ ra ở trước mặt cậu.
Diêm Thu Trì trong mắt người khác luôn luôn là một sự tồn tại sạch sẽ cấm dục, thậm chí có chút nhạt nhẽo.
Chỉ có cậu biết rõ bí mật của Diêm Thu Trì, loại cảm giác này vậy mà không hiểu sao lại có chút thoải mái.
Càng lạnh nhạt, trong lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào, đúng là dở hơi.
Thẩm Kim Đài gọi cho Tiểu Đường một cú điện thoại, sau khi gọi điện thoại xong, cậu nói với Diêm Thu Trì: “Tôi bảo Tiểu Đường chờ tôi ở cầu nam, để tôi xuống xe ở chỗ đó là được.”
Tiểu Lý ở phía trước vội vàng nói: “Được, ngài Thẩm.”
Hắn là tài xế riêng của Diêm Thu Trì nhân cơ hội trở Thẩm Kim Đài cũng không nhiều, liên quan tới tin đồn của ông chủ nhà mình và Thẩm Kim Đài, hắn cũng đã nghe qua không ít.
Hắn cũng coi như từng chứng kiến lúc đầu ông chủ lạnh nhạt với Thẩm Kim Đài như thế nào, bây giờ lại trèo cao không với nổi như thế nào, trong lòng rất kích động, máu tám nhảm sôi trào, nhưng trong lòng lại nhớt đến Cao Kiều nhất.
Anh Cao ghét nhất là Thẩm Kim Đài, bây giờ anh ấy mới đi ra ngoài chưa tới một năm đã xảy ra biến cố long trời lở đất, nếu như bây giờ anh ấy trở về thấy tình huống này không biết sẽ có phản ứng gì.
Chẳng qua Thẩm Kim Đài thật sự rất đẹp, thay đổi quá lớn, trước kia không biết cậu lại chói mắt như vậy, sau khi bỏ đi lớp trang điểm nồng diễm, Thẩm Kim Đài hình như lại càng trắng hơn, trông toàn thể nhìn rất trắng trẻo hồng hào, nhưng lại không hề tẻ nhạt một chút nào, rất xinh đẹp, bởi vì tóc dài đen nhánh, sắc môi tươi mới, khí chất nhanh nhẹn, toàn thân tràn đầy cảm giác chói lòa bốn phương.
Đoạn này vẫn còn cách cầu Nam một khoảng, sau khi bọn họ xuống cầu lớn đã thấy Tiểu Đường chờ ở cầu nam.
Xe dựa vào ven đường dừng lại, Thẩm Kim Đài đẩy cửa xe ra, nói: “Đi đi. Cảm ơn rượu của anh.”
Cậu vừa nói vừa trực tiếp xuống xe, không quay đầu lại nhìn chút nào, trực tiếp lên xe thương vụ ở gần đó.
Vừa lên xe đã nhìn thấy Lý Mỹ Lan.
Cậu sửng sốt một chút, đóng cửa xe.
Diêm Thu Trì nhếch môi, một mực chờ xe của Thẩm Kim Đài rời đi, nhẹ giọng cười một chút, nói với Tiểu Lý phía trước: “Đi thôi, về công ty.”
Thẩm Kim Đài quá cố gắng lạnh nhạt với hắn lại khiến trong lòng hắn tràn đầy ngọt ngào. Hắn cảm giác những động tác nhỏ này của Thẩm Kim Đài y như mèo nhỏ nhẹ nhàng cào vào người hắn vậy, không đau chút nào, thật ra lại khiến trong lòng hắn có hơi ngứa ngáy.
“Hôm nay không phải chị bảo chị phải đi tiêm cho con mình sao?” Thẩm Kim Đài vặn mở nước suối, ngửa đầu uống mấy hộp.
Lý Mỹ Lan nói: ” Lo cho em nên chạy tới đây nhìn chút. Gần đây không phải em luôn đối xử lạnh nhạt với hắn sao, sao hôm nay đột nhiên lại muốn uống rượu với hắn?”
“Thì là muốn uống rượu thôi.” Thẩm Kim Đài cười một tiếng.
Lý Mỹ Lan nói: “Muốn uống rượu? Có nói chuyện gì khác không?”
“Không nói gì với hắn cả.” Thẩm Kim Đài hình như rất vui vẻ, trong mắt đều là nụ cười.
Cậu cười rất dễ khiến người khác cũng muốn cười, rất ngọt ngào.
Lý Mỹ Lan “ừ” một tiếng nói: “Em cẩn thận bị lật xe đó.”
“Bây giờ là hắn thích em chứ không phải là em thích hắn, tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay em.” Giọng nói của Thẩm Kim Đài hơi có chút đắc ý.
“Em thật sự không thích một chút nào sao?” Lý Mỹ Lan nói: “Chị thấy đâu phải vậy.”
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, dựa vào ghế ngồi một chút, ngước đầu gỡ chút tóc.
Chỉ có một chút đó thôi nhưng lại lập tức khiến Lý Mỹ Lan ngây người.
Dáng vẻ Thẩm Kim Đài nằm trên ghế ngước đầu vuốt tóc quả thực quá dễ thương.
Thật sự, trong đầu cô cũng sắp nảy ra nhiều hình ảnh rồi.
Sau khi về khách sạn cậu ngủ một giấc thật ngon, một mực ngủ đến khi trời tối hẳn, lúc ăn cơm tối, Bạch Thanh Tuyền tới đối diễn với cậu về cảnh ngày mai.
Tất cả các cảnh ngày mai phải quay đều là những cảnh kích tình, có mấy cảnh biên kịch viết rất mơ hồ, nhưng bọn họ đều biết, càng mơ hồ, đến lúc quay tiêu chuẩn lại càng lớn.
“Đạo diễn Tôn đã nói với tôi, có thể sẽ phải lộ hết phần lưng.”
Bạch Thanh Tuyền sửng sốt một chút, có hơi khẩn trương: “Cậu hay là tôi? Ông ấy không nói với tôi.”
“Tôi.” Thẩm Kim Đài nói.
Bạch Thanh Tuyền thở phào nhẹ nhõm, có hơi chút hả hê trên sự đau khổ của người khác, nói: “Có lẽ là bởi vì vóc người của cậu rất đẹp, không lộ ra thì thật là tiếc.”
Loại phim tiếp xúc thân thể như thế này càng cần hai người bọn họ tập diễn trước, hôn như thế nào, tay phải để như thế nào, lúc dựa vào nhau phải dựa như thế nào cho giống thật.
Bởi vì ban ngày sợ bóng sợ gió một trận, lúc Thẩm Kim Đài thử phim với Bạch Thanh Tuyền có hơi không thả lỏng, sợ rằng lúc cậu đang lên cao trào, Tiểu Ái lại đột nhiên nhảy ra nói mấy cái kiểu: “Thân ái, Bạch Thanh Tuyền đã yêu ngài” gì đó.
Bây giờ cậu đã không còn có thể cho Bạch Thanh Tuyền thứ mà hắn muốn, trước kia cứ luôn muốn Bạch Thanh Tuyền yêu cậu, bây giờ lại chỉ thấy hơi sợ.
May là trước kia cậu không chủ động theo đuổi Bạch Thanh Tuyền, lựa chọn dùng phương thức chinh phục là dùng kỹ năng diễn xuất của mình, bây giờ Bạch Thanh Tuyền chắc đã thoát phim, ánh mắt của hắn nhìn cậu rất thản nhiên dịu dàng, là ánh mắt sẽ có khi nhìn bạn bè.
Ở trường quay còn có đám người Tiểu Đường và Lý Mỹ Lan, cộng lại có 7- 8 người, hai nhà đã trở nên rất quen thuộc trong quá trình quay “Làm chồng của người”, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, mọi người vừa ăn tối vừa thảo luận, có thể nhìn ra mọi người rất nhiệt tình với cảnh kích tình, thảo luận vô cùng nhiệt liệt, tới tấp bày mưu tính kế cho nhau.
Vào lúc đang thảo luận nhiệt liệt nhất, điện thoại di động của Thẩm Kim Đài sáng lên một cái, cậu nhìn qua, là do Diêm Thu Trì gửi.
Bây giờ mỗi lần cậu nhìn thấy trên điện thoại di động hiện lên ba chữ “Diêm đền thờ”, trái tim cậu sẽ đập rộn lên.
Diêm Thu Trì gửi tin nhắn rất mập mờ, hỏi cậu: “Ăn chưa?”
Thẩm Kim Đài quay cảnh mâm bát bừa bãi, đang chuẩn bị gửi lại xóa bỏ, nhắn lại: “Chưa (ăn) đây, đang thử diễn với Bạch Thanh Tuyền.”
Lại suy nghĩ một chút, lại xóa bỏ “đây ” và “Bạch”.
Diêm Thu Trì ngồi cạnh bàn ăn, nghe thấy điện thoại di động rung lên một chút, cần sang nhìn một cái, Thẩm Kim Đài nhắn lại: “Không, đang thử diễn với Thanh Tuyền.”
Mẹ Diêm nhìn hắn một cái, nói: “Trước đây ăn cơm không phải con chưa từng chơi điện thoại di động sao? “
Diêm Thu Trì nói: “Không phải chuyện công tác.”
Mẹ Diêm vừa nghe, lập tức sáng tỏ mọi thứ.
Cho nên mới nói đàn ông không thích nói chuyện hay trời sinh lạnh lùng, không có tình cảm đều chỉ là vớ va vớ vẩn, tới khi thật sự yêu ai có thể hoàn toàn biến thành một người khác. Hắn lúc nào cũng suy nghĩ đến người đó, mong đợi người đó, lúc nào cũng hận không thể nói thêm đôi ba câu với người đó, nào dám lạnh lùng với chả ít nói.
Khi yêu ai cũng là chó liếm người, chỉ khác ở chỗ có người liếm vẫn còn chút tôn nghiêm, có người liếm đến mức chẳng cần chút tôn nghiêm nào.
May mắn là con trai nhà bọn họ coi như liếm vừa phải.
Ấy, lời này hình như sao lại có chút không đúng!
“Hôm nay thăm ban như thế nào, mẹ nghe Tiểu Đường nói diễn tới mức có rất nhiều người bật khóc phải không?”
Diêm Thu Trì”Ừ” một tiếng, nói: “Hai người bọn họ đều diễn rất tốt.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động rung lên một chút. Thẩm Kim Đài vậy mà lại chủ động tiếp lời với hắn.
Diêm Thu Trì vừa nhìn thấy tên Thẩm Kim Đài, cảm thấy rất hưng phấn.
Hắn giả bộ bình tĩnh lấy lên, chỉ thấy Thẩm Kim Đài gửi một tấm hình cho hắn.
Hình như là kịch bản.
Hắn nhìn một vài chữ trên đó, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống.
Tại sao lại có một phần có ‘tiêu chuẩn’ lớn như vậy, hắn đọc hình như không hề có, mới thêm vào à?
Diêm Thu Trì đột nhiên nghĩ tới lúc đầu Phương Vân có gửi kịch bản cho hắn, kết quả lại gửi bản đầu tiên chưa được giản lược.
Bản đó thật sự khiến hắn kinh động, tình cảm nồng nhiệt như lửa, liều chết dây dưa, cùng cũng may khi chính thức khai máy lại dùng đến bản tươi mát trong lành đó.
“Dư Nặc như phát điên, hắn nắm lấy Lạc Văn Thanh, cắn cổ và lỗ tai của Lạc Văn Thanh.”
Dư Nặc điên hay không điên hắn không biết, đạo diễn và biên kịch điên rồi phải không?
Diêm Thu Trì mắt lạnh tiếp tục xem tiếp.
Hắn cho rằng chỉ là hôn môi mà thôi, hôn môi đối với hai ngôi sao nam đang ăn khách mà nói chắc hẳn là cực hạn tiêu chuẩn rồi phải không?
Bên ngoài mơ hồ có tiếng gió, mẹ Diêm ngoáy đầu ra nhìn một cái, đã thấy cây trước đình bị thổi đến lảo đảo lắc lư, đưa ra bóng mờ trên kính, dì trong nhà vội vã đi qua đóng cửa sổ, nói: “Trời sắp mưa rồi.”
“Lâu rồi trời không mưa.” Mẹ Diêm nói.
Thu năm nay mưa ít hơn năm trước, cũng nên mưa một trận thật to rồi.