Tiểu Đường đưa mắt nhìn Thẩm Kim Đài ngồi xe rời đi, lập tức gọi điện thoại cho Lý Mỹ Lan.
Lý Mỹ Lan đang ở bệnh viện tiêm phòng cùng con mình, nghe vậy lập tức đứng dậy từ trên ghế ngồi: “Cái gì?”
Cô giao con cho chồng, mình thì nhanh chóng đi đến hành lang bệnh viện: “Không phải gần đây em ấy luôn lạnh nhạt với giám đốc Diêm sao?”
Cô còn vì thế mà hả hê với kim fan rất lâu.
“Không hiểu sao, chẳng qua là anh Kim chủ động liên hệ trước.”
“Hôm nay giám đốc Diêm tới tổ phim thăm ban, em nói gì với người hâm mộ? “
“Vẫn như cũ, nói cho mấy fan lớn.” Tiểu Đường nói.
Gần đây lần nào Diêm Thu Trì tới tổ phim thăm ban, Lý Mỹ Lan cũng bảo Tiểu Đường gọi cho mấy fan lớn livestream, sau đó sẽ nhờ những fan lớn này gửi trong nhóm kim fan.
Không phải gì khác, chính là để phòng ngừa chu đáo.
Mặc dù trước mắt Thẩm Kim Đài mạnh miệng nói sẽ không yêu đương với Diêm Thu Trì, nhưng một người đàn ông nhưDiêm Thu Trì, lúc theo đuổi lại có thành ý như vậy, Thẩm Kim Đài chỉ cự tuyệt nhất thời, ai biết sau này liệu có đồng ý hay không, cô không thể làm chuẩn bị trước.
Sự thật chứng minh mấy lần livestream thời gian thực này rất có hiệu quả, trong nhóm kim fan bây giờ đã có một phần nhỏ người hâm mộ bắt đầu phản bội, lời trong lời ngoài đều là “Anh chỉ cần hạnh phúc là được”.
Chẳng qua vẫn không đủ.
“Hi vọng đầu óc em ấy đủ rõ ràng, không bị lời ngon tiếng ngọt của giám đốc Diêm lừa gạt vào trong tay.” Lý Mỹ Lan nói.
Tiểu Đường buồn bực hỏi: “Giám đốc Diêm mà lại nói lời ngon tiếng ngọt đó chứ?”
“A, là đàn ông có ai chưa từng lời ngon tiếng ngọt, em từng thấy con khổng tước nào không khoe cánh chưa?!”
Thẩm Kim Đài ngồi phía sau, yếu ớt nhìn Diêm Thu Trì ở phía trước.
Cậu vậy mà lại lên xe của Diêm Thu Trì.
Thật ra cậu có hơi kích động nên mới lên xe hắn.
Có lẽ là do hôm nay quay cảnh ngược, cảm thấy rất buồn bã, chẳng có lý do nào nhưng sau khi ngồi lên xe Diêm Thu Trì, cái loại cảm giác buồn bã đó nhanh chóng biến mất không còn tung tích, trong lòng lại nổi lên một đợt sóng trào.
Cậu nhất định phải nhìn tình cảnh trước mắt của mình.
Thứ nhất, thời gian dành cho cậu chỉ còn lại hơn nửa năm, Diêm Thu Trì và Bạch Thanh Tuyền, cậu nhất định phải chọn một người để công lược.
Trước ngày hôm nay, cậu vẫn còn đang phân vân giữa Diêm Thu Trì và Bạch Thanh Tuyền, nhưng hôm nay tiểu Ái đã cho cậu câu trả lời.
Bởi Tiểu Ái nói cho cậu biết, lúc Bạch Thanh Tuyền yêu cậu, cảm xúc của cậu vậy mà không phải là cảm giác vui sướng khi giấc mơ thành hiện thực mà lại là hốt hoảng và bất an.
Khi cuối cùng cũng chứng minh được Bạch Thanh Tuyền chỉ là nhất thời chưa thoát phim, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cũng biết cậu đã không thể công lược Bạch Thanh Tuyền nữa, cậu thích Diêm Thu Trì.
Công lược một người mình thích mà người ấy cũng thích mình, đối với cậu mà nói, đây thật ra là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu đã xác định tâm lý, vậy thì cần phải cân nhắc đến vấn đề thứ hai.
Phương diện kia có hài hòa hay không, có nuốt trôi được không, tạm thời không cân nhắc, khách quan mà nói, sự tồn tại của cậu đã không thể thay đổi được, vậy thì sẽ phải hạ thủ từ chỗ cậu có thể nắm trong lòng bàn tay.
Cậu muốn nắm chặt Diêm Thu Trì.
Chuyện này thật sự rất quan trọng!
Cậu và Diêm Thu Trì yêu nhau, cậu 1m8, Diêm Thu Trì 1m9, cậu nhiều nhất cũng chỉ 13 – 14, vóc người càng không phải nói, cậu đã từng thấy dáng vẻ Diêm Thu Trì không mặc quần áo, đừng nhìn Diêm Thu Trì trông có vẻ gầy gò, bắp đùi có khi còn to hơn cả eo của cậu, người ta là loại gừng càng già càng cay cho dù 60 tuổi cũng không phải dạng vừa đâu được chính Tiểu Ái chứng thực.
Tóm lại chính là, cậu phải xấu hổ thừa nhận, hai công gặp nhau nhất định sẽ có một thụ, cậu nhất định là thụ đó.
Cứ như vậy, vấn đề đã tới.
Cậu không chịu nổi, nếu như bản thân cậu rơi vào trong tay Diêm Thu Trì, dựa vào tinh lực Diêm Thu Trì đã tích tụ hơn 20 năm, cộng thêm những thiên phú bẩm sinh hay chứng đói khát da thịt của hắn, mẹ nó, cậu chỉ cần nghĩ một chút đã cảm thấy tê dại da đầu.
Cậu nhất định phải nắm vững quyền chủ động, làm Diêm Thu Trì mê muội tới mức choáng váng, số mệnh của cậu chính là như vậy! Cho dù làm thụ cũng phải có tôn nghiêm!
Thẩm Kim Đài nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Trong một tháng qua, cậu vậy mà lại cảm thấy vui mừng khi bản thân đã nhận được nhiều phần thưởng đổi đẹp hấp dẫn như vậy, bằng vào gương mặt và vóc dáng bây giờ của cậu, muốn bắt thóp một xử nam lâu năm hẳn là không có vấn đề gì đúng không.
“Đing đông! Thân ái!!”
Thẩm Kim Đài: “… Gần đây có phải mày chăm ra ngoài quá không?!”
“Thân ái, Tiểu Ái rất kích động!!”
“Mày cút đi cho tao, tao rơi đến con đường này không phải là do mày làm hại hay sao!”
“Thân ái, chúng tôi ngoài trừ cho ngài phần thưởng, có từng bức bách ngài làm chuyện gì chưa? Dù chúng tôi cho ngài nhiệm vụ phải công lược, nhưng trên thực tế ngài cũng chưa từng làm qua bất kỳ chuyện gì có thể coi như công lược đúng không? Mặc dù ngài có lòng công lược với Bạch Nguyệt Quang, nhưng ngài cũng chưa từng thật sự quyến rũ hắn, ngài chỉ là cứ một lòng diễn xuất, ngài chỉ dùng kĩ năng diễn xuất và mị lực của ngài để thuyết phục hắn, giành được hào cảm của hắn. Nam chính bên kia thì càng vậy, ngài chẳng có chút ý gì với hắn, thậm chí còn có chút tránh né sự theo đuổi của hắn, vậy mà hắn vẫn yêu ngài, đây là do ngài quá ưu tú. Tất cả đều là do ngài thôi! Chúng tôi vô tội, ngài cũng vô tội tất cả đều là vận mệnh thôi!”
Thẩm Kim Đài: “Tiểu Ái, cái miệng nhỏ của mày thật sự nói rất hay.”
“Tiểu Ái chỉ trần thuật sự thật! Cho nên thân ái, không cần phải cố gắng nắm bắt Diêm Thu Trì, vì hạnh phúc của ngài!”
“Mày nói rõ ràng đi, là hạnh phúc, hay là tính (tính dục) phúc?”
Cảm giác cái từ phía sau mới là cái từ mày sẽ nói.
“Ấy ấy, đáng ghét, người ta là thành viên hệ thống tình yêu hài hòa đó!”
“Ha!”
Mày cũng biết mày là do hệ thống tình yêu hài hòa phái tới! Mày chắc chắn mày không phải tới từ thành phố Hải Đường*** đó chứ! ( đây chính là chỗ mà đàn ông sinh đẻ trong truyền thuyết)
Diêm Thu Trì có chút thụ sủng nhược kinh, hắn đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị ghẻ lạnh.
Từ sau khi hắn “cưỡng” hôn Thẩm Kim Đài lần thứ 2, Thẩm Kim Đài dường như đã trở nên lãnh đạm hơn với hắn rất nhiều.
Nhưng bây giờ Thẩm Kim Đài ngồi trên xe hắn, còn muốn uống rượu cùng hắn.
Hắn tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện này, lập tức nghĩ tới một chỗ rất tốt.
Hắn đưa Thẩm Kim Đài tới một quán rượu nhỏ, quán rượu không bắt mắt, tọa lạc tại sâu trong một ngõ hẻm, lại là một nhà kinh doanh rượu trăm năm đã từ lâu, mấu chốt là chế độ hội viên có tính bảo mật rất tốt.
Thẩm Kim Đài đeo khẩu trang bước xuống từ trên xe, nhìn ngõ hẻm này một chút ngõ hẻm này thật sự là một ngõ hẻm cũ, đầu hẻm có một cây liễu già, treo một cây đèn lồng màu đỏ, trên đó viết: “Quán rượu Hạnh Phúc “.
Cậu nhìn Diêm Thu Trì một cái.
Quán rượu này nhìn từ tên hay từ vẻ bề ngoài trông cũng đều rất bình thường, điểm sáng duy nhất chính là nhìn từ bên ngoài rất cổ kính, cách cánh cửa đóng chặt mơ hồ có thể nghe thấy bên trong có tiếng tỳ bà, giọng nữ thoang thoảng, cũng không biết đang hát gì đó.
Diêm Thu Trì nói: “Bên ngoài nhìn không bắt mắt, bên trong có càn khôn, đi thôi.”
Nhanh chóng có một phục vụ đi ra giúp hắn dừng xe, mặc áo dài. Phục vụ viên đi giày cao gót, lượn lờ dẫn đường ở phía trước: “Giám đốc Diêm, xin mời.”
“Khách quen à.” Thẩm Kim Đài nói.
“Không lừa em, đây là lần thứ hai tôi tới, năm ngoái lúc trung thu đã tới cùng tiêu dương một lần, tôi cảm thấy chỗ này cũng không tệ lắm, rượu cũng không tồi.”
Thẩm Kim Đài đi vào bên trong, lúc đi vào bên trong quả nhiên phát hiện bên trong như một vùng trời khác, y như thể cậu đang đi dạo qua khu trồng cây cảnh vậy, đình đài núi đá, rừng trúc xa xôi, trong hồ tràn đầy hoa lục bình và hoa sen, nếu so với những khu vườn trồng cây cảnh bình thường, nơi đây có thêm một mùi rượu nhàn nhạt.
“Thật tuyệt.” Thẩm Kim Đài thật tâm nói.
“Ở đây có rất ít người, em có thể tháo khẩu trang xuống.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài nghe vậy lập tức tháo khẩu trang xuống, cô bán hàng xinh đẹp quay đầu nhìn một cái, có lẽ là nhận ra cậu, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị nhưng lại không nói gì, chỉ là lúc bọn họ vào phòng có nói: “Ngài Thẩm, mời.”
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, nói: “Cảm ơn.”
Cô gái xinh đẹp đó lập tức đỏ mặt.
Sau khi đi vào, phát hiện bên cạnh phòng kia có một hồ nước biếc, trên làn nước có một cái đình, trong đó có một cô gái mặc áo dài đang ôm tỳ bà vừa đàn vừa xướng một ca khúc.
Thật sự là cảnh đẹp thần tiên.
“Em muốn uống cái gì?”
“Tôi không hiểu rượu lắm, anh nhìn chút đi.” Thẩm Kim Đài nói.
Diêm Thu Trì nói: “Vậy cho một bầu nữ nhi hồng, thêm 2 bầu đào hoa nhưỡng, quế hoa nhưỡng.”
Sau khi phục vụ viên đi ra ngoài, hắn nói với Thẩm Kim Đài: “Nữ nhi hồng của nhà bọn được tổ tiên chưng cất gần trăm năm, tôi là người không thích uống rượu mà cũng cảm thấy tinh khiết thơm ngon lại không cay họng, quế hoa nhưỡng và đào hoa nhưỡng đều là rượu ngọt, em thử một chút đi.”
Phục vụ viên nhanh chóng bưng rượu lên, rượu hoa đào đó để trong bình gốm màu hồng, rượu hoa quế để trong bình gốm màu trắng, trên đó vẽ hoa văn hoa đào và hoa quế. Tất cả phục vụ viên đều mặc áo dài, búi tóc. Rượu là uống trực tiếp, hoa nhưỡng lại pha tại chỗ, kèm theo coca và đá cục, cùng một miếng chanh tươi mát. Cuối cùng là rót đào hoa nhưỡng và quế hoa ngưỡng vào ly, một hồng một vàng óng, Thẩm Kim Đài cảm giác chỉ cần nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.
“Anh đã cho dì Phương uống rượu này chưa?” Cậu hỏi.
“Chưa.”
“Vậy lát nữa về mua cho bà mấy chai, anh giúp tôi mang về nhé.” Thẩm Kim Đài nói.
Diêm Thu Trì cười nói: “Được.”
Nhưng trừ những thứ này ra Thẩm Kim Đài không nói gì nữa, chỉ mân mê ly rượu, nằm trên lan can nghe cô gái ở đối diện xướng ca khúc.
Cậu nhìn xướng hát, Diêm Thu Trì nhìn cậu.
Không hiểu rõ ý của Thẩm Kim Đài, hắn cũng không dám đường đột làm thêm hoặc gì đó nữa, chẳng qua không cần nói thêm gì, hoàn cảnh của nơi đây thật sự quá tốt, mùi rượu say lòng người, giọng hát mềm mại gió thu thổi nhè nhẹ, cá chép màu đỏ nổi lên mặt nước, góc nghiêng của Thẩm Kim Đài đẹp đến mức có thể khiến hắn nhìn mà run rẩy.
Ngâm trong ống kính đã lâu, Thẩm Kim Đài có thói quen bị nhìn chăm chú, mắt của cậu tuy nhìn ở phương xa, nhưng cậu biết Diêm Thu Trì vẫn đang nhìn mình.
Lúc nhìn, không biết trong đầu lại nghĩ gì.
Ngày trước đó không lâu, cậu vẫn còn đang tránh né sự theo đuổi của Diêm Thu Trì, bây giờ lại ôm mục đích ngồi trước mặt Diêm Thu Trì, tùy ý để hắn dùng ánh mắt “xâm lược”. Bạch Thanh Tuyền nói đúng, đời người thật sự không thể đoán trước, thật sự là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Diêm Thu Trì thật ra cũng không suy nghĩ gì, sự chú ý của hắn bị lỗ tai của Thẩm Kim Đài hấp dẫn.
Thẩm Kim Đài da trắng, lỗ tai cũng rất trắng, màu trắng có chút đỏ, chính bằng sự đỏ ửng dần dần hiện ra hiện ra này khiến hắn ý thức được Thẩm Kim Đài biết hắn đang nhìn cậu.
Biết hắn đang nhìn lại giả bộ không biết, để mặc hắn nhìn.
Diêm Thu Trì một tay khoác lên trên lan can, đầu ngón tay như có như không chạm vào lan can, sau khi rượu lâu năm vào ruột, ngũ tạng lục phủ đều nóng lên, trái tim hắn đã bị Thẩm Kim Đài nấm trong lòng bàn tay, ít ngày trước cậu lạnh lùng với hắn khiến hắn bất an, bây giờ chỉ mới uống một bữa rượu, tuy không nói gì với hắn, trái tim hắn lại tràn đầy sự mập mờ.
Mập mờ quá mức quyến rũ, giống như trong ngực cứ luôn bị nín nhẹ, khó chịu không thể tuôn ra, nhưng nếu phun ra lại sợ phun ra quá lớn, nửa chặt nửa lỏng mà phải ra bên ngoài khạc, nhưng như vậy lại càng phải cố gắng khổ sở nín lại, vừa thỏa mãn vừa không thỏa mãn.