*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"A Thanh..."
Hạ Tri Điểu khẽ giật mình, vội vàng ngồi thẳng người lên, nhìn gương mặt của Tùy Chí Thanh, chỉ thấy chỗ lông mày của Tùy Chí Thanh có chút nhíu lại, con ngươi ở bên dưới mắt chuyển động.
"A Thanh..." Lúc này Hạ Tri Điểu rõ ràng nhìn thấy ngón tay của Tùy Chí Thanh cũng giật giật.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lập tức đem tay của Tùy Chí Thanh nắm ở trong lòng bàn tay, quay đầu lại, vô cùng khẩn trương mà nhìn Tùy Chí Thanh, khẽ nói: "A Thanh, mở mắt ra nhìn mình có được không?"
"A Thanh, A Thanh..." Trong nháy mắt đó, Hạ Tri Điểu bối rối không biết nên nói cái gì, chẳng qua là không ngừng gọi tên của Tùy Chí Thanh.
Tiếp đó, bờ vai của Tùy Chí Thanh cũng run lên, con ngươi chuyển động qua lại càng thường xuyên hơn, lông mi cũng rung rung, cuối cùng, cằm của Tùy Chí Thanh hơi khẽ nâng lên, miệng hơi hơi mở ra.
Trong nháy mắt đó, nước mắt của Hạ Tri Điểu lại rơi xuống: "A Thanh!"
Cuối cùng, đôi mắt đã nhiều ngày khép kín kia, rốt cục cũng chậm rãi mở ra.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Tùy Chí Thanh mở hai mắt ra, Hạ Tri Điểu không kiềm được liền vươn tay che kín miệng của mình.
Sau khi mở hai mắt ra, Tùy Chí Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, lại nhìn một vòng xung quanh, nhưng mà hai mắt lại giống như không có tập trung, thần sắc trong mắt nhìn qua có một chút đờ đẫn. Cuối cùng Tùy Chí Thanh nhìn về phía trần nhà một lần nữa.
"A Thanh?" Hạ Tri Điểu vội vàng nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh, cúi người xuống, vô cùng lo lắng mà nhìn chăm chú vào hai mắt của Tùy Chí Thanh. "Cậu... A Thanh nói một câu đi, cậu... cậu không được quên mình..."
Tùy Chí Thanh sững sờ nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, con ngươi bỗng chuyển động, cuối cùng, Tùy Chí Thanh hơi nghiêng đầu một chút, nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu ở trước mắt, bên trong hai mắt từ từ xuất hiện chất lỏng trong suốt, sau đó từ bên khóe mắt trái không tự chủ được mà rơi xuống một giọt nước mắt.
"Điểu..." Tùy Chí Thanh hé miệng nói.
Nhìn thấy trong hai mắt của Tùy Chí Thanh cuối cùng cũng có thần thái, rốt cục có phản ứng tình cảm, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, Hạ Tri Điểu vuốt ve gương mặt của Tùy Chí Thanh, từng chút từng chút một, thay Tùy Chí Thanh lau đi nước mắt đang rơi xuống từ khóe mắt. Nhưng mà nước mắt của bản thân lại rơi xuống trên mặt Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nhìn thấy Hạ Tri Điểu khóc đến nỗi chóp mũi hồng hồng, chuyển động cánh tay, rốt cục một hồi lâu sau mới cố hết sức giơ được tay lên, chậm rãi xoa lên gương mặt của Hạ Tri Điểu.
"Đừng khóc..." Lại một lần nữa, Tùy Chí Thanh nói ra được hai chữ.
"Mình không muốn khóc, mình thật không muốn, mình chỉ là... không thể khống chế được..." Hạ Tri Điểu vừa nói vừa vội vàng đưa tay lau lau con mắt.
"Tại sao mình..." Tùy Chí Thanh thì thầm, lại chậm rãi đánh giá mọi thứ ở nơi đây, thử bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, sau đó có hơi híp hai mắt lại, thần sắc trở nên vô cùng thống khổ.
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ!" Hạ Tri Điểu thấy thế, sợ rằng hiện tại nếu Tùy Chí Thanh nhớ ra sẽ càng khó chịu hơn, vì vậy nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh, vội vàng ngăn lại.
Nhưng mà thần sắc của Tùy Chí Thanh lại từ thống khổ biến thành cô đơn.
"Nhớ lại rồi sao?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Ân..." Tùy Chí Thanh khẽ nhếch môi.
Ngay lúc đó, những mảnh ký ức vụn vỡ từ từ ghép lại, những lời mà Chương Hòa đã nói khi đó trong nháy mắt giống như là từ một cái loa phóng thanh phát ra, xông thẳng vào trong đầu Tùy Chí Thanh.
Ngực phập phồng, Tùy Chí Thanh đem đầu hướng về phía Hạ Tri Điểu bên này, rũ mắt xuống: "Không có gì đáng ngại."
Hạ Tri Điểu nghe Tùy Chí Thanh nói ra mấy chữ kia, trong lồng ngực liền cảm thấy đau nhức. Hạ Tri Điểu biết, Tùy Chí Thanh là một người luôn giấu kín cảm xúc ở bên trong, chính vì càng hiểu rõ cho nên mới càng đau lòng.
"Mình không biết giữa cậu và dì đã xảy ra chuyện gì, quá trình cụ thể là như thế nào... nhưng mà A Thanh, có một tin tốt mình phải nói với cậu!" Hạ Tri Điểu cầm tay của Tùy Chí Thanh. "Dì đã đồng ý chuyện của chúng ta!"
Nghe đến chỗ này, Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, lại giương mắt nhìn Hạ Tri Điểu: "Đồng ý?"
"Đúng vậy! Dì đã đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ, dì cũng đã biết sai, hối hận vì đã đối xử với cậu như vậy..." Hạ Tri Điểu tiếp tục nói những lời có khả năng khiến cho Tùy Chí Thanh không còn cảm thấy khổ sở nữa.
Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, trong mắt mơ hồ hiện lên ánh nước, qua một hồi lâu mới hỏi: "Thật sao?"
"Thật! Sau này chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ!" Có ánh sáng hiện ra trong mắt của Hạ Tri Điểu.
"Quang minh chính đại, cùng một chỗ..." Tùy Chí Thanh nhìn về phía Hạ Tri Điểu, khóe môi từng chút cong lên. "Nếu như không phải mình đang nằm mơ, vậy thì mình bỗng nhiên bị đánh một trận, cũng không có uổng phí... Rất đáng."
Nhưng mà Hạ Tri Điểu vừa nghe nói như thế, trong nháy mắt liền nhíu chặt lông mày, khẽ nói: "Không phải là đang nằm mơ! Còn có, cậu đang nói cái gì đấy? Cái gì mà rất đáng? Không cần biết xảy ra chuyện gì, trước tiên phải lấy bản thân mình làm trọng, hiểu chưa?! Cậu có biết cậu đã ngủ bao lâu rồi không?"
Cổ họng của Hạ Tri Điểu có chút nghẹn ngào: "Mình... Mình thiếu chút nữa cho là cậu sẽ không tỉnh lại... Sau đó bỏ lại một mình mình..."
"Sẽ không, mình đã nói sẽ cùng cậu cả một đời, cho nên tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân..." Tùy Chí Thanh có chút nóng vội, cổ họng chuyển động một chút, hai mắt khép lại rồi mở ra, sau đó nắm chặt tay của Hạ Tri Điểu. "Nuốt lời..."
"Đồ ngốc... Có đôi lúc có thể hay không cũng không phải theo ý cậu!" Hạ Tri Điểu trừng Tùy Chí Thanh một chút.
"Thật xin lỗi." Tùy Chí Thanh nhấp môi dưới.
Hạ Tri Điểu giống như một người thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, tức giận nhìn chằm chằm vào Tùy Chí Thanh, một lần nữa ngồi thẳng người lên nhìn Tùy Chí Thanh một cái, sau đó ngừng lại rồi vội vàng đưa tay nhấn xuống nút báo: "Đợi một chút, mình phải gọi bác sĩ đến nhìn xem tình hình lúc này của cậu!"
Tùy Chí Thanh gật gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Sau đó bác sĩ liền vội vàng chạy đến. Hạ Tri Điểu vẫn nơm nớp lo sợ, lo sợ đột nhiên xuất hiện cái gì mà đảo ngược kỳ diệu, giống như trong phim truyền hình hay diễn hồi quang phản chiều gì đó, nghĩ nghĩ thật là đáng sợ.
Mãi cho đến khi kiểm tra hoàn tất, biết được chỉ cần Tùy Chí Thanh đừng có kích thích lộn xộn đầu của mình, làm tốt các công tác diệt khuẩn thì sẽ không còn nguy hiểm. Chẳng qua là trên các phương diện khác khả năng vẫn cần người nhà sau này tiếp tục quan sát, quay lại phòng bệnh, trái tim của Hạ Tri Điểu lúc này mới có thể yên tâm.
Mọi chuyện chỉ cần mệnh vẫn còn, chính là đại cát.
Một lần nữa quay trở lại bên giường ngồi xuống, Hạ Tri Điểu nhìn nhìn Tùy Chí Thanh, qua một hồi lâu sau đột nhiên liền nở nụ cười.
Tùy Chí Thanh lại giương đôi lông mày, nhìn qua Hạ Tri Điểu.
"Vui vẻ chết mình rồi..." Kết quả là hai tay của Hạ Tri Điểu đặt ở trên hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve, cười đến nỗi con mắt cong cong, tựa như là một tiểu hài tử.
"A, thiếu chút mình quên mất, phải thông báo một chút cho mẹ của mình, còn có bố của cậu nữa! Bọn họ nếu biết cậu tỉnh lại, không biết sẽ vui vẻ bao nhiêu!" Hạ Tri Điểu nói đến chỗ này, hai tay vỗ một cái, sau đó lại lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là điện thoại cho Tùy Quốc Đống.
Đợi mấy giây sau, điện thoại được kết nối, Hạ Tri Điểu mở miệng: "A lô, chú..."
"Tri Điểu, gọi điện thoại đến có phải là đã xảy ra chuyện gì không?!" Trong điện thoại, giọng nói của Tùy Quốc Đống vô cùng khẩn trương.
"Không phải không phải!" Hạ Tri Điểu vội vàng lắc đầu, gương mặt mang theo nụ cười nhìn xuống Tùy Chí Thanh đang nằm ở trên giường, sau đó nói. "Là A Thanh đã tỉnh lại!"
"Con... con nói cái gì?" Tùy Quốc Đống sửng sốt một hồi lâu, tiếp tục hỏi. "Con nói A Thanh... nó... Tỉnh lại rồi?"
"Ân!" Hạ Tri Điểu vừa gật đầu vừa trả lời, cho dù Tùy Quốc Đống không phải đang đứng trước mặt mình.
"Được, được, chú lập tức đến ngay!!!" Từ bên trong giọng nói đã hoàn toàn truyền đạt được sự vui mừng trong giờ phút này của Tùy Quốc Đống.
Ở bên này, Hạ Tri Điểu sau khi tắt điện thoại, quay đầu nhìn qua Tùy Chí Thanh: "Chờ một chút a, để mình gọi cho mẹ mình một cái!"
"Được." Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú một bên sườn mặt của Hạ Tri Điểu, nhàn nhạt cười một tiếng.
Một lát sau, điện thoại liền được kết nối, vì vậy Hạ Tri Điểu lại vội vàng mở miệng: "Mẹ, đoán xem con muốn nói gì!"
Nói xong câu đó, Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nhếch môi, một tay sờ sờ cẳm, cơ thể hơi có chút lắc lư trái phải.
Bên kia điện thoại, Trình Nặc sửng sốt một giây: "A Thanh tỉnh lại?!"
"A, tại sao mẹ có thể lập tức liền đoán được?" Hạ Tri Điểu cười nói. "Đúng vậy, ngày mai là có thể xuất viện!"
"Nghe giọng của con thì biết... Cảm tạ trời xanh phù hộ... Tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại thì tốt..." Trình Nặc cũng thở dài một hơi. "Vậy con từ hôm nay trở đi, không cho phép ăn cơm mới mấy đũa liền để xuống a. Mấy ngày nay mẹ đặc biệt đi mua đồ về khách sạn, tự tay xuống bếp làm cơm cho con, món nào cũng bị con làm cho uổng phí hết?!"
"Ân! Không đâu..." Hạ Tri Điểu vội vàng lắc đầu. "Con ăn con ăn! Sau này con nhất định sẽ ăn cơm thật ngon... Như vậy mới có thể cùng A Thanh sống thật dài thật lâu nha..."
"Con a... Thật sự là, có bạn gái liền quên mẹ... Người tuổi trẻ bây giờ a..." Trình Nặc nhịn không được cảm thán một câu nhưng mà bên trong lại mang theo ý cười.
Cùng Trình Nặc hàn huyên một hồi lâu rồi mới tắt điện thoại, sau đó Hạ Tri Điểu một lần nữa đem điện thoại di động để qua một bên, liền mang theo gương mặt đầy nụ cười nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
Mà Tùy Chí Thanh, chẳng qua là nhàn nhạt hô hấp, nhìn Hạ Tri Điểu. Ánh mắt kia, tựa như là ánh mặt trời vào lúc sáng sớm xuyên qua những đám mây mỏng manh, từ lúc nãy cho đến bây giờ, đều lặng lẽ theo dõi từng động tác nhỏ của Hạ Tri Điểu.
Tri Điểu của mình, thật là vô cùng khả ái...
Đồng thời, Tùy Chí Thanh cũng không có ý thức được, ánh mắt của mình vừa thâm thúy lại vừa thâm tình.
Thấy Tùy Chí Thanh không nhúc nhích nhìn mình, sau đó Hạ Tri Điểu liền nâng lên cánh tay, sờ sờ vào vành tai: "Làm... làm gì mà cứ luôn nhìn mình như vậy a?"
"Trước kia cũng không phải là chưa thấy..." Hạ Tri Điểu liếc nhìn Tùy Chí Thanh một cái. "Hơn nữa đã rất lâu rồi mình không có sửa soạn, có thể đẹp đến cỡ nào chứ."
Tùy Chí Thanh không nói gì, chẳng qua là rủ mắt xuống, sau đó yên lặng giơ tay đến trước mặt Hạ Tri Điểu, mở ra lòng bàn tay.
Nhìn Tùy Chí Thanh, sau đó Hạ Tri Điểu nâng tay lên, để tay vào trong lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh.
Từ từ khép tay lại, ngón tay cái ở trong lòng bàn tay từ từ vuốt ve ngón tay mềm mại của Hạ Tri Điểu, sau đó Tùy Chí Thanh lại giương mắt lên, đưa mắt nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, phảng phất giống như là đang tiến sâu vào bên trong linh hồn nhau, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh thoáng dùng sức, đem Hạ Tri Điểu kéo về phía mình. Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, đứng lên, sau đó cúi người xuống, hướng một chút về phía thắt lưng của cậu ấy, nhìn chăm chú vào Tùy Chí Thanh đang khẽ nâng mặt lên, sau đó đặt môi nụ hôn lên môi cậu ấy.
Cũng không có bất kỳ hành động xâm nhập gì, chẳng qua chỉ là chạm vào đối phương mà thôi, cánh môi của hai người đều có chút run rẩy.
Răng rắc ——
Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột ngột bị người ta mở ra. Vì vậy Hạ Tri Điểu tựa như là một con thỏ nhanh chóng rời khỏi người Tùy Chí Thanh, ngay ngắn thật thà đứng ở bên giường.
"Thật ngại quá, thật đúng là quấy rầy." Trình Nặc mang theo đồ ăn đứng ở đằng kia, sau khi sửng sốt một lúc lâu, giương cao lông mày nói ra một câu nói như vậy.
Hạ Tri Điểu ho hai tiếng, Tùy Chí Thanh cũng nghiêm chỉnh mà đưa tay che miệng, sau đó nhìn về phía Trình Nặc: "Dì đã đến rồi?"
"Đúng vậy a..." Trình Nặc lập tức thu hồi gương mặt mới vừa rồi cố ý nghiêm túc, lộ ra nụ cười ôn nhu, mang theo đồ ăn đi đến bên cạnh hai người kia. "Cảm tạ trời đất, có thể tỉnh lại thì thật sự là quá tốt!"
Nhưng mà ngay lúc Tùy Chí Thanh chuẩn bị mở miệng, Tùy Quốc Đống cũng xuất hiện ở cửa ra vào.
Vì vậy ánh mắt của Tùy Chí Thanh lại chuyển đến người Tùy Quốc Đống.
"A Thanh! Tỉnh lại rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không được khỏe hay không? Có cảm thấy là lạ ở chỗ nào không?!" Sau khi Tùy Quốc Đống đi vào, liền sải bước đi đến bên giường Tùy Chí Thanh, ngồi xuống.
"Không có, chỉ là..." Tùy Chí Thanh từ từ hô hấp. "Ngoại trừ không có sức lực gì, cũng còn tốt..."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..." Tùy Quốc Đống chớp chớp hai mắt sưng đỏ, sau đó đưa tay lau đi nước mắt. Mấy ngày nay, bản thân cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, râu cũng rất ít khi cạo, cả người vừa nhìn qua liền già đi rất nhiều.
Nhìn thấy bố mình đầu tóc hoa râm ở trước mặt nước mắt rơi lã chã, Tùy Chí Thanh liền lấy cùi chỏ chống lên trên giường, chuẩn bị ngồi dậy. Hạ Tri Điểu thấy thế, vội vàng giúp Tùy Chí Thanh nâng cao giường bệnh.
"Ba..." Tùy Chí Thanh nhìn Tùy Quốc Đống. "Thật xin lỗi, để cho ba lo lắng..."
"Đứa nhỏ ngốc, con nói xin lỗi với ba làm cái gì? Con cũng không có làm chuyện gì sai!" Hai mắt Tùy Quốc Đống vẫn mê mang như cũ.
"Con..."
Ngay lúc Tùy Chí Thanh định lên tiếng lần nữa, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Chương Hòa đang nghiêng đầu ở chỗ cửa.
Chỉ thấy Chương Hòa cũng tiều tụy giống như Tùy Quốc Đống, thậm chí còn hơn thế nữa, hai con mắt đều sưng lên, phảng phất trong một thời gian ngắn liền già đi mấy tuổi.
Lúc ánh mắt của hai mẹ con giao nhau, Tùy Chí Thanh như cũ không biết nên nói gì, vì vậy cuối cùng cũng chỉ đành đem đầu nghiêng qua một bên.
Chương Hòa sau khi nhìn thấy cử động của Tùy Chí Thanh, trong lòng giống như là bị ai đó đào một cái lỗ lớn, vừa đau lại vừa hoảng sợ, sợ cả đời này con gái cũng sẽ không tha thứ cho mình.
"A Thanh... Mẹ..." Cuối cùng Chương Hòa vẫn đi vào bên trong, lập tức ngồi xuống ở bên giường, vươn tay nắm chặt cánh tay gầy yếu của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
"Mẹ có lỗi với con, đều là mẹ sai, con cùng Tri Điểu muốn như thế nào cũng đều có thể, mẹ cũng không tiếp tục ngăn cản..." Chương Hòa nhìn Tùy Chí Thanh, không ngừng khóc lóc nức nở. "Sau này mẹ cũng không tiếp tục mù quáng nổi điên!"
Tùy Chí Thanh cũng muốn đáp lời, chẳng qua là chỉ khẽ hé môi, giống như nghẹn ở cổ họng, làm cho mình cái gì cũng không nói nên lời.
"Mẹ biết, trong lòng con nhất định là đang hận mẹ thấu xương, nhưng mà chẳng qua là mẹ... chẳng qua là mẹ hy vọng sau này con có thể tốt hơn... Nhưng lại coi nhẹ quá nhiều thứ..." Chương Hòa cúi đầu xuống, hít hít cái mũi.
"Là do mẹ quá cực đoan, suy tính quá nhiều, nhưng lại suy tính quá nhỏ hẹp..." Chương Hòa nói đến đây, đột nhiên vươn tay, chuẩn bị hướng về phía mặt mình. "Mẹ đáng đánh, đáng đánh."
Nhưng mà đúng vào lúc này, Tùy Chí Thanh bỗng nhiên gấp gáp vội vàng nắm được tay của Chương Hòa. Vì vậy đứng ở bên cạnh, vốn dĩ Tùy Quốc Đống cũng muốn đưa tay ngăn cản liền lập tức dừng lại, cùng với Hạ Tri Điểu và Trình Nặc ở bên cạnh nhìn.
Do vậy Chương Hòa ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Tùy Chí Thanh: "A Thanh..."
"Đừng khóc nữa." Tùy Chí Thanh nhìn về phía Chương Hòa, sau đó khóe môi cong cong, miễn cưỡng nở nụ cười. "Như thế rất dễ già đi, mẹ nhìn mẹ đi, tóc lại bạc thêm rồi..."
Chương Hòa sau khi nghe xong, tiếng khóc lóc trở nên càng lúc càng lớn, cuối cùng ôm lấy Tùy Chí Thanh, một hồi lâu sau mới buông ra.
Hạ Tri Điểu và Trình Nặc cùng nhìn nhau, thở dài một cái.
"Được rồi, người một nhà... có một số việc cứ để cho nó qua đi." Tùy Chí Thanh nói xong, theo thói quen muốn đưa tay gãi đầu, kết quả là vừa gãi một cái, Tùy Chí Thanh liền ngây ngẩn cả người.
Tóc của mình không thấy đâu! Cũng không đúng, có, nhưng mà, một chút xíu, đoán chừng, một centimet cũng không có!
Sau đó Tùy Chí Thanh hoảng sợ nhìn về phía mọi người ở đây: "Cái kia... tại sao tóc của con lại không có?"
Hạ Tri Điểu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trả lời trước: "Đó là... do phải làm phẫu thuật, cho nên phải cạo đi! Không cạo, sợ vi khuẩn sẽ sinh sôi lây nhiễm..."
Tùy Chí Thanh nghe xong, cả người đều cảm thấy không ổn, đưa tay đỡ sau gáy: "Vậy chẳng phải bây giờ, nhìn mình giống như là một cái trứng kho hay sao?!"
Vì cái gì mà những người khác khi bị bệnh, bị tổn thương nằm bệnh viện đều là cái loại bệnh xinh đẹp mảnh mai yếu đuối, giống như Lâm muội muội ở sát vách hay là các loại phim truyền hình loạn thất bát tao cùng với tiểu thuyết! Còn mình thì... Lần trước tưởng niệm thành bệnh là ăn không vô ngủ không được biến thành một cái xác khô, còn lần này lại biến thành đầu trọc?! Quả nhiên những cái kia đều là gạt người.
"Không sao." Hạ Tri Điểu thấy thế, vội vàng vươn một tay ra đặt trên vai của Tùy Chí Thanh, tựa như là một cao tăng đắc đạo, nhẹ nhàng khẽ nói: "Cho dù là một cái trứng kho, cậu cũng là cái trứng kho xinh đẹp nhất trên thế giới này."
- ---------------------------
Ngày 06-02-2020
P/s: Đang edit đoạn tình cảm mẹ con khóc lóc, tự nhiên đến chỗ tóc thì cười sặc sụa. Mới tết vừa rồi ăn một nồi thịt kho hột vịt nên mình dễ liên tưởng ghê?.