Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 70: Cơ thể của Tùy Chí Thanh hơi run lên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Dì đừng như vậy." Hạ Tri Điểu nhìn Chương Hòa. "Con gấp rút trở về là vì cậu ấy, tự con sẽ đi."

Sau khi nói xong, Hạ Tri Điểu cùng Lâm Diệp liền vội vã đi về hướng phòng bệnh.

Chỉ còn mỗi một mình Trình Nặc lưu lại, đứng ở đằng kia nhìn Chương Hòa. Rõ ràng hai người tuổi tác không cách nhau lắm, đều là người hơn năm mươi tuổi, nhưng mà thoạt nhìn Trình Nặc lại giống như mới hơn bốn mươi, hơn nữa khí chất lại tao nhã, ăn mặc thì trang nhã; còn Chương Hòa nhìn qua nhìn lại thì giống như là già hơn so với tuổi thật.

Gần mười năm không gặp, đối với sự thay đổi hiện tại của Chương Hòa, Trình Nặc cũng hơi kinh ngạc. Dù sao năm đó, cho dù nói như thế nào, Chương Hòa cũng đem bản thân sửa soạn rất tốt, các loại túi xách quần áo hàng hiệu gì, cơ bản đều có hết, kiểu tóc thì thường thường sẽ thay đổi theo trào lưu, nhưng mà ngày hôm nay lại...

"Đã lâu không gặp." Nhìn Chương Hòa một lúc lâu, sau đó Trình Nặc mới mở miệng.

"Đã lâu... không gặp..." Vừa mới mở miệng, một làn hơi trắng xuất hiện, Chương Hòa nhìn chăm chú Trình Nặc, híp híp hai mắt, chóp mũi đỏ bừng.

"Chúng ta đi vào bên trong, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, có được không?" Trình Nặc vươn tay, chỉ chỉ vào bên trong Bệnh Viện.

"Ân..." Chương Hòa ngẩng đầu nhìn Trình Nặc, sau đó nhẹ gật đầu, theo Trình Nặc đi vào bên trong, ngồi xuống một cái ghế ở chỗ hành lang.

"Em đã đánh A Thanh?" Tuy là biết rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì nhưng Trình Nặc vẫn hỏi lại một lần nữa.

"Phải..." Chương Hòa gật đầu.

"Nguyên nhân là vì sao?" Trình Nặc hỏi.

Chương Hòa nghe xong, ngẩng đầu nhìn Trình Nặc, lại quay đầu nhìn về nơi khác, dáng vẻ giống như là vô cùng xấu hổ.

"Là bởi vì A Thanh nói nó thích Tri Điểu sao?" Trình Nặc chậm rãi hỏi ra.

"Không khác biệt lắm..." Hai tay Chương Hòa đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng chuyển động. "Nó nói nó là đồng tính luyến ái, thích phụ nữ."

Lúc nói ra lời này, Chương Hòa còn dùng khóe mắt liếc nhìn qua hai bên trái phải, phảng phất giống như là sợ bị người khác nghe thấy.

"Chuyện này đối với em mà nói... rất không hợp lý?" Trình Nặc giương cao lông mày nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng và mềm mại như cũ.

"Sẽ có rất nhiều người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nó, nhìn chúng tôi..." Chương Hòa thì thào nói. "Còn có..."

"Em nói đi." Trình Nặc lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho Chương Hòa.

"Không có hôn nhân đảm bảo, sau này nếu như đối phương không vui thì liền chạy đi, vậy làm sao bây giờ..." Chương Hòa tiếp nhận khăn giấy nhưng không có vội vã lau nước mắt, chẳng qua là quay đầu nhìn Trình Nặc. "Ai cũng không thể bảo đảm được mối quan hệ này, rất là nguy hiểm. Pháp luật giống như một cái vũ khí, có đôi khi không thể thiếu được."

"Trừ chuyện đó ra? Còn gì nữa?" Trình Nặc tiếp tục truy hỏi.

"Còn có... Còn có..." Nói đến chỗ này, Chương Hòa xoắn xoắn khăn giấy, đột nhiên cảm thấy sụp đổ. Vì vậy Chương Hòa lại lấy khăn quàng cổ che mặt, liên tục lắc đầu.

"Đừng nóng vội, từ từ nói." Trình Nặc vươn tay, vỗ vỗ lưng của Chương Hòa.

"Kỳ thật em cũng vậy..." Chương Hòa vẫn che mặt như cũ.

"Cũng vậy cái gì?" Trình Nặc hỏi.

"Cũng thích phụ nữ. Em đã từng... thích một người phụ nữ. Cô ấy luôn miệng nói, muốn cả đời này ở cùng với em, cho dù có bị người nhà đánh gãy chân cũng không sợ. Em vô cùng tin tưởng cô ấy, cùng cô ấy nỗ lực cố gắng. Thế nhưng sau đó có một ngày, cô ấy đột nhiên biến mất. Trước khi biến mất, cô ấy có hỏi mượn em một số tiền lớn, nói là sức khỏe của bố mẹ cô ấy không được tốt. Sau đó em không còn cách nào khác, đành đi mượn tiền của bố mẹ, với họ mà nói thì không nhiều nhưng đối với em mà nói đó là số tiền lớn, ngay lúc đó căn bản em không thể nào trả nổi, bố mẹ hỏi em muốn dùng tiền làm gì, em nói là muốn làm kinh doanh nhỏ."

Trình Nặc yên lặng chăm chú nhìn Chương Hòa, không có cắt ngang.

"Đúng là đặc biệt ngốc. Kết quả bố em hỏi bạn bè xung quanh em một lượt, cũng không phát hiện em có kinh doanh cái gì, ngược lại trong lúc vô tình biết được chuyện của em và người phụ nữ kia, vô cùng tức giận, trở về liền dùng roi đánh cho em một trận, da thịt bị tróc ra, còn kinh động đến hàng xóm láng giềng. Sau đó em phải nhập viện, bố em liền đi báo cảnh sát, nói là nhất định phải lấy lại khoản tiền kia. Nhưng kết quả là... tiền thì không lấy lại được, em còn bị thương, sau đó chuyện này còn làm lớn ra, bị một tờ báo đăng tin." Chương Hòa nói đến chỗ này, đưa tay lau lau nước mắt.

"Sau đó những người có thù với bố em thấy được tin tức trên báo chí liền bắt đầu thu mua toàn bộ số báo đó, mỗi ngày đều dán những tờ báo đó ở bên ngoài công ty của bố em, còn có nhà của tụi em. Quãng thời gian đó, hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nhà em. Có người còn nói nhất định là do kiếp trước bố mẹ em làm nhiều chuyện thất đức nên kiếp này mới sinh ra một con quái vật giống như em. Hơn nữa lúc đi trên đường lớn, thường xuyên có người nhìn thấy nhà em rồi còn chỉ trỏ, vừa nhìn thấy em thì nói "A, đây không phải là cái đứa đồng tính luyến ái hay sao?", có khi thì vây lại nhìn tựa như đang xem một con khỉ, ngay cả mấy người bạn của em cũng xa lánh em..." Chương Hòa nói đến chỗ này, cầm khăn giấy đè lên hai mắt.

"Sau đó thì sao?" Trình Nặc hỏi.

"Sau đó bố em tức giận đến mức ngã bệnh, phải đi nhập viện. Em bắt đầu làm sáng tỏ mọi chuyện, nói em cùng người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là khuê mật, cũng không phải là giống như trên báo chí đã nói. Cuối cùng... cuối cùng bố mẹ kêu em đi xem mắt, nhìn thấy những người đàn ông kia em đều không thể chịu được, lúc đó liền gả cho người bạn Tùy Quốc Đống." Chương Hòa nói xong, lại thở ra một hơi. "Thật ra... em chẳng qua là không muốn A Thanh đi con đường kia, không có chút hi vọng nào..."

Sau khi nghe xong, Trình Nặc có chút hé miệng, gật gật đầu, biểu hiện đã hiểu rõ mọi chuyện.

Chỉ trong chốc lát, Trình Nặc hỏi một câu: "Vậy em có cảm thấy, cuối cùng lựa chọn ở cùng một chỗ với Quốc Đống là sáng suốt hay không? Em có vui vẻ hạnh phúc không?"

Chương Hòa nghe xong, xấu hổ nói: "Em xem anh ấy như là người nhà."

"Nhưng mà từ đầu đến cuối đều không có cách nào xem như là người yêu?" Trình Nặc hỏi.

Chương Hòa nghe xong, quay đầu nhìn Trình Nặc, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Một lát sau, Trình Nặc nhìn qua bức tường trắng ở phía đối diện, nhẹ giọng nói: "Chị có thể hiểu được cảnh ngộ của em khiến cho người khác cảm thấy thống khổ cùng tuyệt vọng cỡ nào, thế nhưng em có nghĩ đến hay không, hành động của em bây giờ, không những là không bảo vệ được con gái, ngược lại còn giống như là những người đã gây ra tổn thương cho em, cũng giống như biến thành giúp đỡ cho những người kia tiếp tục làm tổn thương những người giống như em. Em nhìn đi, em lập gia đình giống như là những người khác, nhưng mà cũng không có vui vẻ hạnh phúc, có đúng không? Cho nên, vì sao còn muốn để A Thanh giẫm lên vết xe đổ này?"

Chương Hòa thoáng sững sờ: "Thế nhưng, nếu như lúc ấy em không lựa chọn con đường này, khả năng dưới sự phỉ nhổ của hàng vạn người sẽ lựa chọn tự sát, càng không cần nói đến cái gì là hạnh phúc hay không hạnh phúc, chị cũng không biết được cái loại áp lực kia lớn đến bao nhiêu..."

"Em à, trước kia chị cũng có rất nhiều chuyện nghĩ không thông, nhưng chị cũng không có cực đoan giống như em vậy, sau đó nghĩ thông rất nhiều chuyện." Trình Nặc vươn tay vỗ nhẹ lên chân của Chương Hòa. "Đầu tiên, năng lực chịu đựng cùng khả năng sinh tồn của mỗi người là không giống nhau, có người có thể dễ dàng bởi vì ánh mắt của người ngoài mà lựa chọn coi thường bản thân, có người thì căn bản cũng không thèm quan tâm, không vì bất kỳ ai mà làm tổn thương bản thân. A Thanh và Tri Điểu đều là người có tính cách bền bỉ."

Trình Nặc nói tiếp: "Thứ hai, xã hội bây giờ đã thay đổi, không biết em có hay lên mạng không, nếu như em thường xuyên lên mạng, sẽ phát hiện hiện tại có rất nhiều người nhắc đến đồng tính luyến ái cũng không vì vậy mà biến sắc, phần lớn là ủng hộ, nếu có người công kích đồng tính luyến ái, có đôi khi sẽ bị cư dân mạng nhiệt tình giảng giải."

"Trên mạng... Trên mạng không có rào cản, mọi người đương nhiên có thể muốn nói gì thì nói, hiện thực..."

"Đúng vậy a, trong hiện thực những người dám nói đều là một số ít. Đại đa số đều ẩn giấu đi, sợ hãi nếu nói ra sẽ mất công việc, sợ hãi nếu nói ra sẽ bị người khác kỳ thị... Thế nhưng, chẳng lẽ vì vậy mà muốn vĩnh viễn quỳ gối mà sống trong bóng tối hay sao? Nếu đã quỳ quá lâu thì phải đứng lên, nếu không chân sẽ phế đi. Sinh ra là một con người thì không nên từ bỏ quyền lợi được đứng của mình. A Thanh và Tri Điểu dám đứng ra, chính là một tia sáng bên trong nhóm nhỏ này, khiến cho người khác vui mừng biết bao nhiêu, vì sao lại muốn dập tắt nó chứ?" Trình Nặc nói xong, mở ra Weibo trên điện thoại, đưa đến trước mặt Trình Nặc. "Đây là Weibo của A Thanh, em có thể xem qua, còn có thể nhìn một chút bình luận ở bên dưới."

Chương Hòa nhìn Trình Nặc, tay run run nhè nhẹ mà nhận lấy điện thoại, sau đó nhìn thấy cái gọi là trang chủ Weibo của "Vô Ngôn ZGN".

Chỉ thấy bên trên trang chủ Weibo là một đoạn video trực tiếp công khai tình cảm vào mấy tháng trước. Cho đến hiện tại, những lời khen và bình luận trên Weibo đều đã chuyển phát nhiều đến không thể đếm xuể.

Ấn mở ra video, chỉ thấy Tùy Chí Thanh mặc đồ ngủ đang ngồi trên một chiếc giường mềm mại. Chắc là vừa mới tắm rửa xong, nhìn qua cảm giác Tùy Chí Thanh vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, toàn bộ mái tóc đều vuốt ra phía sau, hiện ra gương mặt xinh xắn đẹp đẽ, trên gương mặt còn mang theo nụ cười trong veo.

"Nghe thấy không?"

Lúc Tùy Chí Thanh ở trong video lên tiếng, chóp mũi của Chương Hòa bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Trong video con gái sẽ nói sẽ cười, vẻ mặt hồng hào. Vậy mà bây giờ, con gái lại nằm ở trên giường bệnh, giống như là mãi mãi đi vào bên trong một thế giới trầm mặc.

Cuối đoạn video là thấy Hạ Tri Điểu làm cho Tùy Chí Thanh ngã nhào xuống giường, hai người phát ra một trận cười, sau đó hình ảnh trở nên nghiêng ngả rồi kết thúc.

Mở ra phần bình luận, chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là chúc mừng hai người có thể tu thành chính quả, cũng có một số cô gái trêu chọc Tùy Chí Thanh, nói là Tùy Chí Thanh bỏ rơi bọn họ, ở sau lưng quen biết người khác, tuy rằng không vui nhưng cũng muốn chúc mừng... chọc cho người khác không khỏi cảm thấy buồn cười.

Xác thực, cũng có người nói lời khó nghe thế nhưng lại bị oán hận vô cùng thê thảm.

Chẳng qua là trôi qua mấy ngày lễ tết, thời gian mấy ngày ở bên trong, bởi vì Weibo của Tùy Chí Thanh không có bất kỳ động thái gì, mọi người trong phần bình luận cũng bắt đầu náo loạn suy đoán đủ các loại nguyên nhân.

Có người cảm thấy nhất định là Tùy Chí Thanh chơi đùa đến mức High rồi, cho nên không có để ý đến Weibo, dù sao trong hiện thực có rất nhiều người không có thời gian để lướt mạng.

Thế nhưng bởi vì mọi người đều @ Tùy Chí Thanh, bất kể là chuyện nhỏ chuyện lớn gì hay là bất kỳ người nào, cuối cùng đều không nhận được sự chuyển phát hay là câu trả lời của Tùy Chí Thanh, cũng có người theo thời gian bắt đầu dần dần xem trọng chuyện này, liền nhắn lại: "Vô ngôn tỷ, gần đây chị đang làm cái gì vậy? Có thời gian, có thể báo tin bình an hay không?"

Chương Hòa nhìn thấy những cái tin kia, ngực càng ngày càng trở nên nặng nề.

Sau đó Trình Nặc lại đưa tay lấy điện thoại di động về: "Còn về vấn đề bảo hộ mà em lo lắng, trên thực tế hiện tại có rất nhiều người trẻ tuổi khác phái yêu nhau cũng không muốn bị cái giấy chứng nhận kết hôn kia ràng buộc. Nhưng mà, nếu như chấp niệm của em đối chuyện này sâu như vậy, lại không tin tưởng Tri Điểu nhà chị, vậy cũng không thành vấn đề, hai đứa nó có thể đi nước ngoài kết hôn. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhà chị vẫn có thể làm được."

"Chẳng qua là..." Trình Nặc lại thở dài. "Chuyện gì cũng phải chờ A Thanh tỉnh lại rồi nói sau."

Chương Hòa nghe xong, cắn môi không nói lời nào, chẳng qua là nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.

Ở một bên khác, hai người Hạ Tri Điểu cùng Lâm Diệp sau khi mở cửa phòng bệnh đi vào, bên trong chỉ có một mình Tùy Quốc Đống ngồi bên cạnh giường bệnh.

Hạ Tri Điểu vịn khung cửa dừng lại một chút: "Chú..."

"Tri Điểu?" Lúc Tùy Quốc Đống nhìn thấy Hạ Tri Điểu, kinh ngạc một chút, sau đó lại quay đầu nhìn con gái đang nằm ở trên giường, hổ thẹn nói. "Là chú không bảo vệ A Thanh chu toàn..."

Hạ Tri Điểu nghe vậy, lắc lắc đầu, sau đó cũng không muốn nói thêm gì, liền lập tức vội vàng chạy đến trước giường bệnh của Tùy Chí Thanh, chậm rãi ngồi xuống.

Chỉ thấy người trước mắt, trên đầu đang quấn một lớp băng gạc màu trắng, trên mũi đeo ống truyền dịch, hai mắt nhắm lại, nằm ở nơi đó, yên tĩnh hô hấp.

chapter content



Cái bộ dáng này, thật sự là khiến cho người khác khi nhìn thấy vừa sợ hãi lại vừa khó chịu.

"A Thanh..." Vươn tay, chạm vào một chút, nắm lấy cổ tay của Tùy Chí Thanh, đem ngón tay của Tùy Chí Thanh và của mình nắm chặt lại cùng một chỗ, Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng gọi Tùy Chí Thanh một tiếng, rốt cuộc không kiềm được, một giọt nước mắt tùy ý rơi xuống, nhưng mà Tùy Chí Thanh vẫn không có một chút phản ứng nào.

Hoàn toàn không thể tin được, cái người mà mấy ngày trước còn cùng mình thảo luận về tương lai của hai người, hiện tại lại biến thành cái dạng này.

Mà giờ khắc này, Lâm Diệp đứng ở một bên, nhìn về phía Tùy Quốc Đống: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Mặc dù rất sợ cái loại phẫu thuật mở não, nhưng bởi vì thần kinh não bị tổn thương, tôi vẫn đồng ý làm. Bác sĩ nói khả năng hồi phục sau khi phẫu thuật là sáu mươi phần trăm, các chỉ số khác của cơ thể cũng đều bình thường, nhưng không xác định được lúc nào nó mới tỉnh lại. Hiện tại cho dù có tỉnh lại cũng là trong giai đoạn nguy hiểm, cũng không thể đảm bảo tiếp đó không phát sinh thay đổi gì, đều cần phải tiếp tục theo dõi. Ngoài ra, sau khi hồi phục cũng có thể xuất hiện nhiều loại di chứng." Tùy Quốc Đống nói đến chỗ này, lại thở dài. "Ngài là?"

"Tôi là bố của Tri Điểu." Lâm Diệp vươn tay ra. "Lâm Diệp."

"Xin chào..." Tùy Quốc Đống kinh ngạc một chút, sau đó cũng đưa tay ra đi, bắt tay cùng Lâm Diệp.

"Bây giờ có gấp cũng vô dụng, chỉ có thể chờ đợi. Nhìn trạng thái hiện tại của anh cũng không được khá lắm, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, không bằng anh đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này cứ giao cho chúng tôi đi."

"Tôi không buồn ngủ, không mệt..." Tùy Quốc Đống mệt mỏi lắc đầu. "Tôi muốn trông chừng A Thanh, ngay khi nó tỉnh lại thì trước tiên có thể nhìn thấy tôi."

"Có buồn ngủ hay không, có mệt hay không cũng không phải là vấn đề. Anh cứ như thế này, nếu như cơ thể gục ngã, vậy thì sau khi A Thanh tỉnh lại, làm sao bây giờ? Chắc chắn sẽ không khống chế được cảm xúc, như vậy rất dễ khiến cho bệnh tình của nó chuyển biến xấu, cần gì phải làm như vậy chứ, có đúng không? Hơn nữa, nghe Tri Điểu nói, trong nhà anh còn có người già, anh cũng nên về chăm sóc cho bà đi." Lâm Diệp nói xong, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Tùy Quốc Đống.

"Sáng sớm tôi mới vừa đưa bà về nhà, sau đó, Dì Ngô cũng vừa nghỉ tết về chăm sóc cho bà..." Nói đến chỗ này, Tùy Quốc Đống giương mắt nhìn Lâm Diệp, cảm thấy lời của Lâm Diệp cũng có lý. Vì vậy cuối cùng Tùy Quốc Đống thở ra một hơi, đành gật đầu đáp ứng.

Sau khi đi ra, Tùy Quốc Đống cùng Trình Nặc hàn huyên vài câu, sau đó đầu óc có chút chậm chạp tiếp tục bước chân về phía trước, mãi cho đến khi đi đến bên cạnh Chương Hòa, Tùy Quốc Đống mới dừng chân lại.

Tùy Quốc Đống nhìn Chương Hòa, Chương Hòa cũng nhìn Tùy Quốc Đống, hai người đều không nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Tùy Quốc Đống mở miệng trước: "Nơi này trước tiên cứ giao cho bọn họ đi, chúng ta đi về trước, nghỉ ngơi tắm rửa một chút rồi quay lại."

Chương Hòa nghe xong, gật gật đầu, cầm lấy túi rồi đi theo đằng sau Tùy Quốc Đống, đi về phía trước.

Tùy Quốc Đống sau khi rời đi, một lát sau, Trình Nặc liền mở cửa đi vào.

"Vẫn còn hôn mê sao?" Đóng cửa lại, Trình Nặc nhìn sang Lâm Diệp, lại đi đến chỗ giường bệnh, ngồi xuống ở bên cạnh Hạ Tri Điểu.

"Phải..." Hạ Tri Điểu nói xong, cúi đầu thở ra một hơi, sau đó liền đem tay Tùy Chí Thanh để đến bên môi của mình, ở trên mu bàn tay của Tùy Chí Thanh khẽ hôn một cái, một giọt nước mắt ấm áp cũng thuận tiện tràn đến trên mu bàn tay của Tùy Chí Thanh. "A Thanh, để ý mình một chút đi, chỉ một chút có được hay không..."

"Haizz..." Trình Nặc nhìn xuống Tùy Chí Thanh đang hôn mê bất tỉnh, cũng lặng lẽ giơ tay lên, lau một chút nước mắt của mình.

Cho đến bây giờ Tùy Chí Thanh chính là đứa trẻ mà mình thích nhất, lại là người yêu của con gái mình, lúc này nhìn thấy Tùy Chí Thanh phải chịu thống khổ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc này Hạ Tri Điểu lại mở túi ra, từ bên trong lấy ra một khối ngọc thạch, không dám động vào đầu của Tùy Chí Thanh, vì vậy liền để vào trong lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh, hai tay khép lại tay của Tùy Chí Thanh, tiếp tục hôn xuống ngón tay của Tùy Chí Thanh: "A Thanh, đây là của mẹ mình tìm vì chúng ta, bảo đảm bình an, cậu cầm lấy, cậu cầm lấy thì nhất định chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an..."

Thế nhưng khi Hạ Tri Điểu nhẹ buông tay ra, ngọc liền từ trong tay Tùy Chí Thanh rơi xuống. Hạ Tri Điểu sửng sốt một chút, vội vàng cầm lên lại, hít hít cái mũi, đem từng vòng từng vòng dây đỏ quấn vào cổ tay của Tùy Chí Thanh, lại một lần nữa nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh, nhẹ nhàng để bên gò má của mình.

"Tri Điểu, tỉnh táo lại một chút, bác sĩ nói xác suất A Thanh tốt lên cũng không nhỏ..." Lâm Diệp đi qua, nhẹ nhàng xoa lên vai của Hạ Tri Điểu.

Nhưng mà Hạ Tri Điểu cũng không nghe vào, chẳng qua là vẫn như cũ nhìn Tùy Chí Thanh đang say ngủ, giọng nói có chút run run: "Mình cứ luôn cho là, chờ sau khi lớn lên sẽ biến thành một cây đại thụ để cho cậu dựa vào, để cho cậu ỷ lại, hiện tại rốt cục mình cũng trở nên cường đại hơn rất nhiều, thế nhưng vì sao lại thành như thế này..."

Rốt cục, Trình Nặc cảm thấy cái mũi càng thêm chua xót, vì vậy đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, cúi đầu xuống, một vòng tay ôm lấy eo, một tay nhẹ nhàng xoa xoa trán của mình.

Lâm Diệp thấy thế, đi về phía trước, đưa tay vòng qua để trên vai của Trình Nặc, cũng than thở một cái.

Một lát sau, Trình Nặc cùng Lâm Diệp nhìn thời gian, sau đó nói: "Tri Điểu, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, mẹ và bố con đi đặt khách sạn trước, sau đó quay lại đưa cơm cho con, có được không?"

Hạ Tri Điểu nghe xong, vẫn chăm chú nhìn Tùy Chí Thanh như cũ, hai mắt rưng rưng gật gật đầu.

"Vậy bố mẹ đi trước đây." Đi đến cửa, Trình Nặc quay người lại nói.

"Ân." Hạ Tri Điểu gật đầu một lần nữa. Nhưng mà qua mấy giây sau, Hạ Tri Điểu lại đột nhiên xoay đầu lại nhìn Trình Nặc. "Muốn hai phần."

Trình Nặc sửng sốt một chút.

"Muốn hai phần... Nếu không, một lát nữa khi A Thanh tỉnh lại, đói bụng rồi lại không có đồ ăn, còn phải đi mua lần nữa, con không muốn cậu ấy đói bụng chờ..." Hạ Tri Điểu nhìn bố mẹ, giơ lên hai ngón tay, nói mỗi chữ mỗi câu.

Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu, hít một hơi thật sâu, lại hơi hơi mở ra đôi môi: "Được..."

Vì vậy lúc này Hạ Tri Điểu mới quay đầu một lần nữa, trông coi Tùy Chí Thanh.

"A Thanh, cậu đã nói cậu sẽ không bỏ rơi mình, cậu muốn cùng mình sống đến đầu bạc răng long, những lời này cậu đều sẽ giữ lời, đúng không?" Hạ Tri Điểu hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt của Tùy Chí Thanh, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm một chút, lại từ từ vuốt ve đến đôi môi của Tùy Chí Thanh.

Thế nhưng trả lời Hạ Tri Điểu cũng chỉ có sự trầm mặc.

"Cậu sẽ không nuốt lời, có đúng không?" Hạ Tri Điểu lại hỏi.

Nhưng mà vẫn không có gì thay đổi. Cuối cùng Hạ Tri Điểu nằm xuống, đem đầu nhẹ nhàng tựa vào bên người Tùy Chí Thanh.

Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời ở bên ngoài đã dần dần trở nên u ám. Trong phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, nhưng mà mùi thuốc sát trùng lại hết sức nồng nặc. Giữa chừng y tá có ghé qua mấy lần, mỗi lần Hạ Tri Điểu đều sẽ rất khẩn trương hỏi thăm tình hình, cho đến khi biết được tình trạng của Tùy Chí Thanh là ổn định, Hạ Tri Điểu mới miễn cưỡng yên tâm.

Lúc này cửa phòng bệnh bị người khác nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy Trình Nặc và Lâm Diệp mang theo hai cái túi đi vào.

"Tri Điểu, mẹ mang cơm tối đến, là đặc biệt đi tìm một đầu bếp chuyên nghiệp làm, tương đối thanh đạm." Sau khi đem đồ ăn để trên cái bàn nhỏ, Trình Nặc nói.

"Được..." Hạ Tri Điểu gật đầu, lúc này mới đứng dậy, hướng bên kia đi đến, hai chân có chút tê dại giống như không phải là của mình.

Sau khi cầm cái túi lên, Hạ Tri Điểu liền mang theo tất cả quay về bên cạnh Tùy Chí Thanh, đem để trên hộc tủ ở đầu giường, mở túi ra, lấy ra hai hộp đồ ăn, một chén canh, một hộp cơm trắng cùng một chén cháo.

"A Thanh, ăn cơm tối." Lấy ra đôi đũa, Hạ Tri Điểu cầm trong tay, lấy một hộp cơm để trong tay, thoáng cúi người nhìn về phía Tùy Chí Thanh. "Mẹ mình mang cho cậu đồ ăn mà cậu thích, có rau cải xào, còn có trứng rán với dưa leo và canh gà, món canh này rất thơm."

Một lát sau, Hạ Tri Điểu lại ngồi thẳng người một chút, dùng đầu đũa gắp lấy một chút cơm, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, sau đó gắp lấy một miếng rau xanh để lên trên chén cơm rồi rút đũa ra, khẽ thì thầm: "Mình ăn trước..."

Thế nhưng sau khi ăn chưa được vài miếng, Hạ Tri Điểu có chút ăn không vô, vì vậy liền gác lại đũa, sau đó lấy điện thoại di động ra: "A Thanh, ca sĩ mà cậu thích ngày hôm nay phát hành ca khúc mới, mình có mua lại, để mình mở cho cậu nghe a."

Nói xong, Hạ Tri Điểu liền ấn mở phần mềm phát nhạc. Đợi đến lúc bài hát phát ra được một nửa, Hạ Tri Điểu nhẹ giọng hỏi: "Có hay không?"

Nhìn thấy bóng lưng xinh xắn của Hạ Tri Điểu, nghe thấy con gái nói chuyện một mình, tim của Trình Nặc giống như bị dao cắt.

Một đêm này, Hạ Tri Điểu cũng không có đi đến khách sạn mà Trình Nặc cùng Lâm Diệp đã đặt, mà cố chấp canh giữ bên trong phòng bệnh. Giữa chừng Tùy Quốc Đống cũng đến. Hai người cùng nhìn nhau, lúc đầu cũng không có nói gì, mãi sau đó mới hàn huyên vài câu, đại khái là hỏi thăm tình hình của nhau trong mấy năm gần đây như thế nào.

Sau đó Hạ Tri Điểu ngủ được một lát, nhưng cũng không ngủ được yên ổn. Chỉ cần là có một chút gió thổi cỏ lay, Hạ Tri Điểu ngay tức khắc liền tỉnh lại. Nhưng mà sau mỗi lần tỉnh lại, phát hiện những động tĩnh kia không có liên quan gì đến Tùy Chí Thanh, khả năng chẳng qua là lúc Tùy Quốc Đống thay đổi tư thế phát ra tiếng động, liền cảm thấy rất là mất mát.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Chương Hòa cũng đi đến bệnh viện. Đi cùng còn có bà nội.

Nhưng mà mặc dù bà nội đã đi vào bên trong, Chương Hòa vẫn đứng ở chỗ cửa ra vào, ở xa xa nhìn vào tình hình bên trong.

"Mẹ, tại sao sớm như vậy mẹ đã đến đây..." Tùy Quốc Đống sau khi nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, đi qua đỡ lấy mẹ mình.

"Ta đem bữa sáng cho A Thanh." Bà nội vừa nói vừa đi đến bên cạnh giường bệnh của Tùy Chí Thanh ngồi xuống, đem cây gậy để qua một bên, sau đó đem bánh bao, màn thầu, sữa đậu nành, cháo hạt kê... tất cả đều để ở trên cái tủ nhỏ.

"Tuổi của mẹ đã cao như vậy, không cần lúc nào cũng phải..."

"Cậu là ai vậy?" Lúc này bỗng nhiên bà nội ngẩng đầu nhìn Tùy Quốc Đống, lại có chút không nhận ra con trai của mình.

"Quốc Đống."

"Nha..." Bà nội cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhìn một chút dây truyền dịch cùng dây thở ôxy, lại nhìn Tùy Chí Thanh đang nằm ở trên giường bệnh. "A Thanh, bà nội mang bữa sáng đến cho con."

Một lúc sau, thấy Tùy Chí Thanh không có mở mắt, vì vậy bà nội lại mở ra cái túi len của mình, từ bên trong lấy ra mấy miếng bánh kẹo: "A Thanh ngoan a, cơm nước xong xuôi, bà nội liền cho con ăn kẹo."

Tùy Quốc Đống ở một bên nhìn thấy, đưa tay xoa xoa cái trán.

Lúc này cửa phòng vệ sinh vang lên một thanh âm răng rắc, sau đó Hạ Tri Điểu liền từ bên trong đi ra, một giây vừa nhìn thấy bà nội của Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu có chút kinh ngạc, lập tức vội vàng đi về phía trước: "Bà nội..."

Bà nội sau khi nghe được tiếng kêu, run rẩy nâng lên đôi mắt có chút đục ngầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu, sau một hồi nhận rõ, rốt cục đứng lên, liền bắt được hai tay của Hạ Tri Điểu, không ngừng đánh giá Hạ Tri Điểu từ trên xuống dưới, cuối cùng mới hỏi: "Điểu Nhi?"

"Dạ, bà nội, là con..." Hạ Tri Điểu gật đầu, ngược lại nắm lấy hai tay của bà nội.

"Đại cô nương..." Bà nội nhìn Hạ Tri Điểu, trong mắt có một chút ánh nước. "Bà nội rất nhớ con a..."

Hạ Tri Điểu nghe xong, ôm chặt lấy bà nội, nức nở nói: "Con cũng rất nhớ bà..."

"Vậy tại sao bây giờ con mới trở về a? Có phải là do A Thanh chọc con tức giận hay không? Bà kêu nó đừng chọc con tức giận... Con tha thứ cho nó có được hay không? Con thấy nó thành như vậy... Tha thứ cho nó có được hay không?" Bà nội vỗ nhè nhẹ lên lưng của Hạ Tri Điểu, hỏi.

Hạ Tri Điểu giơ một tay lên che miệng lại, liều mạng gật đầu.

"Đừng khóc đừng khóc, đến đây, Điểu Nhi, đến ăn điểm tâm đi." Sau đó bà nội chỉ chỉ những món ăn sáng kia, liền chuẩn bị xoay người sang chỗ khác bỏ cái túi.

"Được..." Hạ Tri Điểu gật đầu, ở bên cạnh bà nội chậm rãi ngồi xuống.

Nhưng mà ngay lúc cầm lên một cái bánh bao, Hạ Tri Điểu ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Tùy Quốc Đống: "Chú cũng đến đây ăn đi."

Tùy Quốc Đống nghe xong, thu hồi tâm trạng, gật gật đầu, đi về phía trước, cầm lên một đôi đũa.

Sau khi cắn một miếng bánh bao, Hạ Tri Điểu lại ngừng tay lại, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, nhìn Chương Hòa, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Dì đã ăn sáng chưa?"

"Dì... không đói bụng." Chương Hòa sau khi nghe thấy tiếng của Hạ Tri Điểu, có chút lúng túng trả lời.

"Vậy chính là chưa ăn..." Hạ Tri Điểu cầm lấy một ly sữa đậu nành, giọng điệu êm dịu nói. "Sức khỏe vẫn rất quan trọng, cho dù là nhiều hay ít, dì cũng nên ăn một chút đi."

Nghe vậy, hai tay của Chương Hòa ở trước người siết chặt một cái, cuối cùng vẫn đi vào trong. Nhưng mà Chương Hòa vẫn luôn quan sát sắc mặt của Hạ Tri Điểu, đột nhiên nhìn thấy Hạ Tri Điểu đang ăn bánh bao thì nhíu mày lại, vì vậy liền vội vàng hỏi: "Bánh bao này dì làm có phải ăn không ngon hay không?"

Hạ Tri Điểu kinh ngạc một chút, lắc đầu: "Cũng được."

"Vậy thì tốt rồi." Chương Hòa gật gật đầu.

Một lát sau, Chương Hòa để đũa xuống, nhìn Hạ Tri Điểu, nức nở nói: "Thật xin lỗi..."

Đang cầm khăn giấy lau miệng, Hạ Tri Điểu nghe xong, lắc đầu.

"Là dì sai, đợi A Thanh tỉnh lại, dì tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ hai đứa, nếu như dì có nói nửa chữ giả dối thì sẽ bị thiên lôi đánh... Con, con có thể đừng trách dì hay không?"

Hạ Tri Điểu quay đầu sang chỗ khác, nhìn Tùy Chí Thanh đang nằm ở trên giường, hai tay chống trên hai chân, đột nhiên vừa khóc vừa cười, nhẹ giọng nói: "Dì không cần phải thề độc như vậy, con biết rồi. Có điều trách hay không trách... Chẳng qua là con chỉ cảm thấy, A Thanh dùng nửa cái mạng đổi lấy kết quả này, nghĩ lại, thật đúng là không dễ dàng... Mọi chuyện cũng chờ cậu ấy tốt hơn rồi nói sau."

Chương Hòa nghe xong, không nói gì nữa, chẳng qua là lại cúi thấp đầu xuống.

Bà nội ngồi ở bên cạnh nhìn Chương Hòa, rồi lại nhìn Hạ Tri Điểu, cuối cùng nhìn Tùy Chí Thanh một chút, cũng không nói tiếng nào.

Theo thời gian trôi qua, tình hình của Tùy Chí Thanh mặc dù không có chuyển biến xấu, nhưng cũng hôn mê như cũ.

Hạ Tri Điểu trên cơ bản đều đợi ở trong bệnh viện. Thỉnh thoảng sẽ thấp giọng thút thít, sau đó lại quật cường lau sạch nước mắt, tiếp tục trông coi người trong lòng của mình. Ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại di động bị Hạ Tri Điểu mở ra một lần rồi lại một lần, từ lúc hai người quen biết nhau cho đến nay, từng chuyện từng chuyện giống như một cuộn phim chiếu đi chiếu lại trong đầu Hạ Tri Điểu vô số lần, có đôi khi nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tri Điểu sẽ cười lên. Nhưng mà sau khi cười xong, ánh mắt Hạ Tri Điểu lại một lần nữa trở nên đờ đẫn.

Thường xuyên cùng Tùy Chí Thanh nói rất nhiều lời, cũng không cần biết Tùy Chí Thanh có nghe thấy hay không. Có đôi khi là nói sau khi kết hôn muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, có đôi khi lại nhắc đến những tai nạn xấu hổ trước kia của nhau, hỏi Tùy Chí Thanh có nhớ hay không.

Người lớn hai nhà nhìn thấy bộ dạng kia của Hạ Tri Điểu, đều rất lo lắng, nhưng mà Hạ Tri Điểu liền quật cường muốn canh giữ ở nơi đó.

Thỉnh thoảng Mạnh Nhân cũng sẽ đến thăm, Trần Ngân Hân cũng ngàn dặm xa xôi đến thăm Tùy Chí Thanh một lần.

Nhưng mà vốn dĩ Trần Ngân Hân định đi đến nhìn Tùy Chí Thanh, kết quả lại bị bộ dạng của Hạ Tri Điểu làm cho giật mình.

Dù sao trong trí nhớ của Trần Ngân Hân, Hạ Tri Điểu mãi mãi cũng là một người xem trọng bề ngoài, luôn trang điểm tinh xảo, là một người xinh đẹp không gì sánh bằng. Lúc bình thường, nhân viên trong Studio bí mật miêu tả Hạ Tri Điểu, nói con mắt của Hạ Tri Điểu tựa như là trạm phát điện, luôn có một loại cảm giác khiến cho người khác bị giật điện.

Nhưng Hạ Tri Điểu lúc này, chẳng qua là đơn giản cột tóc đuôi ngựa, sợi tóc thoáng có chút lộn xộn, trên mặt chưa đánh son phấn, quầng thâm ở bên dưới mắt có chút nhiều. Tuy nói cơ bản vẫn còn xinh đẹp, nhưng cả người đều có chút mất tinh thần không phấn chấn.

Toàn bộ quá trình, Trần Ngân Hân đều thận trọng ân cần thăm hỏi, sợ không để ý liền kích thích đến Hạ Tri Điểu.

Đương nhiên, Hạ Tri Điểu cũng không có chủ động nói chuyện, cho dù là với Trần Ngân Hân, hơn phân nửa thời gian cũng chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, nhìn Tùy Chí Thanh đang nằm ở trên giường, giống như là đã mất đi hồn phách.

Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua rất nhiều ngày.

Trong một buổi chiều, đợi Tùy Quốc Đống rời đi, Hạ Tri Điểu sau khi giặt xong một cái khăn, đem phơi dưới ánh nắng liền mở điện thoại di động ra xem, chỉ thấy trong bất tri bất giác đã trôi qua mười hai ngày. Nhếch đôi môi có hơi khô, Hạ Tri Điểu ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài.

Ánh mặt trời rơi vào bên trong mắt Hạ Tri Điểu, khiến cho con ngươi thoạt nhìn trong suốt óng ánh, chẳng qua là cho dù được ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng bên trong cặp mắt kia cũng không thấy rõ được ánh sáng.

"Mười hai ngày..." Hạ Tri Điểu nghiêng đầu một chút, lại rủ mắt xuống nhìn chăm chú lên bệ cửa sổ.

Đem điện thoại di động bỏ lại vào bên trong túi áo, Hạ Tri Điểu vừa xoay người một cái liền nghe thấy ở bên ngoài truyền vào từng đợt tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Từ từ đi đến cửa, mở cửa phòng, Hạ Tri Điểu ló đầu ra, liền thấy cách đó không xa có một người đang ngồi trên mặt đất náo loạn lớn tiếng khóc, ai cũng không ngăn lại được.

"Cô ấy bị sao vậy?" Nhìn thấy phía trước có một y tá quen mặt đi ngang qua, Hạ Tri Điểu hỏi.

"Chính là một người không nói lý lẽ, con trai của cô ấy lúc đầu khi được đưa đến đây đã trong trạng thái người thực vật, cô ấy nhất định nói là do sai lầm của bác sĩ..." Y tá nói xong liền rời đi.

Người thực vật...

Sau khi Hạ Tri Điểu đóng cửa lại, dựa sát cửa đứng ở chỗ đó, quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh đang nằm ở trên giường bệnh, sau đó lại đưa tay ôm lấy chính mình, hơi ngồi xổm xuống một chút.

"Sẽ không đâu, sẽ không đâu, mới có mười hai ngày thôi mà... Mười hai ngày thôi mà..." Hạ Tri Điểu lắc đầu thì thào, muốn dùng lực đẩy ba chữ người thực vật kia ra khỏi đầu, đứng dậy, quyết định làm một chút chuyện gì đó để phân tán lực chú ý.

Đọc sách một lúc thì sẽ tốt hơn, đúng rồi, đọc sách. Mẹ có mang sách đến cho mình, mình còn chưa có xem qua.

Sau khi đi quanh một vòng căn phòng giống như là con ruồi không đầu, cuối cùng Hạ Tri Điểu mới tìm được quyển sách kia. Thế nhưng sách còn chưa kịp mở ra, toàn thân Hạ Tri Điểu liền không chịu không được mà run rẩy.

Sau đó trong đầu liền không khống chế được bắt đầu tưởng tượng ra các loại viễn cảnh trong tương lai, Tùy Chí Thanh sẽ không tỉnh lại, chỉ còn lại mỗi một mình mình. Thật sự là rất đáng sợ.

Cuối cùng Hạ Tri Điểu quăng cuốn sách qua một bên, lao đến bên giường, ngồi xuống, giữ chặt tay của Tùy Chí Thanh, quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh.

"Không muốn như thế..." Nhìn một chút, Hạ Tri Điểu có hơi giương môi, nhẹ nói ra bốn chữ kia, sau đó chỉ dừng lại trong chốc lát rồi vội vàng nói. "Cậu không được bắt chước theo bọn họ biến thành người thực vật... Có nghe thấy không?

Nhưng mà Tùy Chí Thanh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ yên tĩnh nằm ngủ như thế, giống như hoàn toàn đi vào trong mộng. Điều duy nhất có thể khiến người ta tin rằng Tùy Chí Thanh cùng với thế giới hiện thực có liên hệ, chính là hơi thở cùng mạch đập của mình, tiếng tim đập cùng nhiệt độ của mình.

"A Thanh, A Thanh, cậu để ý đến mình có được hay không? Chỉ một chút có được hay không..." Hạ Tri Điểu đem sợi tóc vuốt ra sau tai, ngực từng chút từng chút trở nên run rẩy.

"Chúng ta không phải còn muốn kết hôn hay sao... Không phải còn muốn đi chơi thật nhiều nơi, ăn thật nhiều thứ hay sao..." Mắt Hạ Tri Điểu nhìn ngày tháng trên điện thoại di động, con mắt lập tức bị nước mắt che mờ.

chapter content



"Bảo Bảo, chừng nào thì cậu mới tỉnh lại..." Hít mũi một cái, Hạ Tri Điểu nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh. "Lúc nào thì cậu mới tỉnh lại, cậu cứ luôn trong bộ dạng này... Mình rất sợ hãi, mình thật sự rất sợ hãi, mình không có lừa cậu..."

"Cho đến bây giờ mình cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy..." Hạ Tri Điểu nói nói, liền bắt đầu nức nở.

Đã rất nhiều ngày Hạ Tri Điểu không có để ý đến bản thân, cộng thêm lại không có khẩu vị ăn uống gì, thoạt nhìn cả người tiều tụy đến không chịu nổi.

"Cậu không phải có hàng ngàn hàng vạn cách dỗ cho mình vui vẻ hay sao? Bây giờ mình không vui, rất không vui, vì sao cậu lại không dỗ dành mình..." Nước mắt chảy đến chỗ cái cằm nhọn, Hạ Tri Điểu tựa như một cô gái nhỏ bị người ta vứt bỏ gào khóc ở trên đường.

"Cậu luôn luôn gạt mình... Khi đó cậu ôm mình ở trong lòng, cậu nói cậu sẽ sủng mình cả một đời, mình tin... Sau đó gặp lại, cậu nói cậu sẽ sủng mình cả một đời, mình lại tin... Kết quả mình vừa nói mình thích cậu, cậu liền trốn. Thật vất vả cậu không trốn nữa, cậu còn nói cả đời này cậu sẽ chăm sóc mình, bảo vệ mình, ở bên cạnh mình, mình vẫn tin, tin đến tận trong xương tủy! Nhưng mà bây giờ thì sao..."

Hạ Tri Điểu nằm ở trên giường, khóc đến không ngừng lại được, chỉ cảm thấy tâm can tỳ phổi thận đều đang run lên.

Cuối cùng Hạ Tri Điểu siết chặt nắm đấm, dùng sức đập một cái ở trên giường, lớn tiếng thét lên: "Cả một đời mà cậu đã nói đâu rồi? Tùy Chí Thanh, đại lừa gạt, mình chán ghét cậu!"

Nhưng mà ngay lúc Hạ Tri Điểu khóc lóc nức nở, đột nhiên cảm giác được cơ thể của Tùy Chí Thanh hơi run lên một chút.

- -----------------------------------------------

Ngày 01-02-2020

P/S: Cảm thấy đau lòng cho Điểu tỷ quá đi.?

Chưa kịp tiêu nỗi buồn hết tết thì lại lo nỗi sợ dịch cúm. Mọi người giữ gìn sức khỏe để còn đọc truyện nhé. ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv