Vợt cầu lông bị mất rồi, chỉ có thể lục tung thùng để tìm ra cây vợt cũ đã bám bụi.
Hạ Vũ Đình thế mà vô liêm sỉ nói: "Nhất định phải mua một đôi mới phù hợp với hai người chúng ta, nếu không tôi sẽ không có động lực luyện tập."
Uyển Lãng Thiên cười khẩy, đeo ba lô, mới sáu giờ sáng đã đẩy cửa đi ra khỏi ký túc xá.
Được, ông đây đi làm thêm, kiếm tiền mua một cái vợt phù hợp để đền cho đại thiếu gia ngươi, cùng ngươi đánh đôi là được rồi chứ gì!
Vì trùng với kỳ nghỉ dài ngày, Uyển Lãng Thiên dứt khoát tìm luôn vài công việc làm thêm, làm từ sáng tới tối, còn có lương nhiều gấp ba.
Nhưng, Hạ Vũ Đình không bay ra nước ngoài du lịch, cũng không ngủ nướng ở nhà, mà ngày ngày chạy theo đuôi anh.
Nếu anh đi làm nhân viên bồi bàn, thì Hạ Vũ Đình sẽ ở trong tiệm lười cả ngày.
Nếu anh đi làm nhân viên rửa bát, thì Hạ Vũ Đình lại ở đó ăn uống cả một ngày.
"Tôi đang đi làm thêm, đừng có ở đây làm vướng tay vướng chân, sẽ làm tôi bị trừ lương đấy."
Uyển Lãng Thiên lấy đi chiếc cốc rỗng, đây đã là cốc nước thứ sáu mà Hạ Vũ Đình uống hết rồi.
"Này, không còn gì ngon để ăn nữa rồi, lần sau cậu đi làm ở nhà hàng Tây đi? Tôi biết một nhà hàng làm đồ ăn rất ngon."
Hạ Vũ Đình vừa lật thực đơn, vừa phàn nàn nhà hàng này có quá ít món, khuyên Uyển Lãng Thiên lần sau làm thêm ở một nhà hàng Tây có món ăn phong phú.
"Tôi đang rất chăm chỉ kiếm tiền. Nếu cậu muốn tìm ăn, thì lối ra ở bên trái, không tiễn."
Uyển Lãng Thiên đặt chiếc cốc lên khay, xoay người muốn rời đi, thì tạp dề phía sau bị túm lấy.
Quay đầu nhìn, thì thấy Hạ Vũ Đình ngẩng đầu, đáng thương mà nhìn anh.
"Bây giờ cậu đang nói rằng cậu muốn làm thêm, vì mức lương 30 tệ một giờ mà không có thời gian cùng tôi thảo luận vấn đề về vợt cầu lông hả?"
Uyển Lãng Thiên cho anh ta vẻ mặt "không phải rất rõ ràng à?", nhấc tay cầm giẻ lau chỉ về phía cửa, chỉ cho Hạ Vũ Đình một con đường sống.
Hạ Vũ Đình giương lên một nụ cười kì lạ, Uyển Lãng Thiên quan sát cẩn thận, vẻ mặt giống hệt như mấy tên tổng tài bá đạo trong phim thần tượng khi muốn làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa!
Đúng, các fan nữ gọi nó là "nụ cười tà mị."
Khí chất, ngoại hình và chiều cao của Hạ Vũ Đình rất phù hợp với kiểu nhân vật này.
Hạ Vũ Đình trực tiếp đi đến cửa của nhà hàng, treo tấm biển "Đóng cửa" lên. Sau đó, tay đút túi, vừa huýt sáo vừa quay lại.
"Bây giờ không có người làm phiền, cậu cũng không phải làm thêm nữa, chúng ta có thể thảo luận một lát được không? Mau giúp tôi nghĩ xem, tôi nên đổi sang một cây vợt như thế nào?"
Bệnh thần kinh à!
Uyển Lãng Thiên ném một cái giẻ lau vào mặt Hạ Vũ Đình, đang định treo tấm biển "Mở cửa" lên một lần nữa, thì người ta nắm lấy cổ tay.
Người kia chắc là tức giận rồi, dù sao thì anh ta cũng bị cái giẻ lau đã lau mấy cái mặt bàn đập vào mặt mà, vì thế anh ta dùng lực rất lớn, kéo mạnh.
Mà Uyển Lãng Thiên đang vội vã đi về phía trước, bị người kéo mạnh, cả người ngã về phía sau, trực tiếp ngã vào ngực của Hạ Vũ Đình.
Thật là một cảnh tượng kinh khủng, thậm chí còn bị mấy vị khách nữ trẻ tuổi ngoài cửa bắt gặp!
Họ vốn dĩ là định đến uống trà chiều, nhưng nhìn thấy tấm biển "Đóng cửa", tò mò không biết là đã xảy ra chuyện gì mà phải đóng cửa, nên họ đã nhìn vào cửa hàng qua cửa kính và tường kính trong suốt, không ngờ tới lại nhìn thấy cảnh tượng này.
"Kiếm được rồi, kiếm được rồi. Cậu đã chụp được chưa?"
"Chắc là chụp không được, Uyển Lãng Thiên phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Hạ Vũ Đình."
"Chụp được rồi, chụp được rồi, chắc là có thể nhìn thấy rõ hai người bọn họ, khi về tôi sẽ chia sẻ cho các chị em. Vậy là CP "Sau cơn mưa trời lại sáng" của chúng ta là thật đúng không?"
Cửa hàng này ở gần trường đại học, những khách hàng nữ đến đây đều là những cô gái đến từ các khoa, ngành khác nhau.
Không ngờ lại trùng hợp như thế, những cô gái đã chụp ảnh này đều là sinh viên trường đại học của bọn anh, lại còn là là người ship CP của hai người bọn anh.
Uyển Lãng Thiên tức giận mà giẫm lên giày của Hạ Vũ Đình, chạy tới treo tấm biển "Mở cửa" lên, thuận tiện làm sáng tỏ cảnh tượng vừa rồi.
Hạ Vũ Đình dựa vào đôi chân dài, chỉ ba bước đã đuổi tới, bàn tay to đè chặt cửa kính, không cho Uyển Lãng Thiên mở cửa ra.
"Quên không nói cho cậu biết, cửa hàng này là của nhà tôi. À, đúng hơn mà nói, thì là một trong những cửa hàng thuộc chuỗi thương hiệu ăn uống giải trí của nhà tôi."
Hạ Vũ Đình vẻ mặt đương nhiên, "Cửa hàng nhỏ của nhà tôi, tôi thích đóng thì đóng."
Uyển Lãng Thiên phục luôn, ngoài giơ ngón cái ra cũng chẳng làm được gì khác.
Vâng, có tiền thì có thể thật sự thích làm gì thì làm!
Sai, Hạ Vũ Đình chính là tên da mặt dày số một thế giới!