Uyển Lãng Thiên ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh của bệnh viện đại học, truyền dịch giảm đau bụng và truyền glucose.
Mấy ngày hôm nay luyện tập với cường độ cao khiến anh rất mệt, khi cơn đau giảm đi, thì anh chìm vào giấc ngủ.
Hạ Vũ Đình cẩn thận đưa tay giúp anh chỉnh lại phần tóc mái ướt đẫm mồ hơi lạnh lộn xộn.
"Cậu muốn làm gì với anh em của tôi?"
Chỉ số thông minh của Tần Thanh Vân lên mạng, gọi điện thoại cho Uyển Lãng Thiên nhiều lần, có lẽ cũng đoán được bệnh đau dạ dày của anh tái phát, thế là vội vàng chạy đến bệnh viện.
Vừa nhìn thấy Hạ Vũ Đình lén lút chơi đùa tóc và mặt của Uyển Lãng Thiên, anh lập tức nhảy ra bảo vệ người anh em của mình.
"Ồ, tôi biết rồi, cậu muốn đánh lén?"
Tần Thanh Vân chỉ vào Hạ Vũ Đình, vẻ mặt bất ngờ khi đã phá được án.
Hạ Vũ Đình bị doạ tới mức mặt xanh mét, còn đang băn khoăn không biết nên giải thích như thế nào, thì Tần Thanh Vân bắt đầu cười chế nhạo.
"Hừ, thật không nhìn ra! Cậu, cái tên tình địch này thật là âm hiểm, thế mà dám đánh lén mặt anh em của tôi, làm cậu ấy bị huỷ dung, thì cậu sẽ không còn đối thủ nữa, đúng không?"
Hạ Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dài mặt: "Cậu ấy vừa mới ngủ, đừng vó làm ồn như vậy, ảnh hưởng đến cậu ấy nghỉ ngơi."
"Đúng vậy, y tá cũng nói là không thể có quá nhiều người trong phòng bệnh, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân." Tần Thanh Vân vừa nói, vừa làm ra động tác mời Hạ Vũ Đình rời đi.
"À, đó là lời y tá nói với cậu, còn không nhanh cút?"
Cút? Tần Thanh Vân xoa xoa lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Lại nhìn vào mắt Hạ Vũ Đình, cậu ta sắp lấy dao ra giết người rồi.
"Đi, tôi đi là được rồi, nhưng cậu sẽ không làm gì xằng bậy với anh em của tôi chứ?"
Tần Thanh Vân lo lắng mà liếc mắt nhìn Uyển Lãng Thiên, để cậu ấy ở chung với tình địch, thế nào cũng cảm thấy không an toàn.
"Y tá nhiều như thế, đây còn là bệnh viện của đại học, tôi có thể làm gì được?"
Hạ Vũ Đình tặng hắn một ánh mắt xem thường: "Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, việc cậu ấy bị đau dạ dày ngã ra cũng là trách nhiệm của tôi."
Sau khi Hạ Vũ Đình cho Tần Thanh Vân ánh mắt xem thường, anh cúi đầu nhìn Uyển Lãng Thiên, sắc mặt thay đổi trong một giây, khuôn mặt tràn đầy ôn nhu và thâm tình.
Tần Thanh Vân vỗ vỗ đầu, chắc hẳn là do bản thân mình quá buồn ngủ rồi, lỗ tai không tốt, mắt cũng bắt đầu sinh ra những ảo giác kỳ lạ.
"Được, vậy anh em của tôi nhờ cậu chăm sóc."
Tần Thanh Vân xách túi đồ ăn lên định rời đi, chợt nghĩ tới điều gì đó, quay người nhét vào Hạ Vũ Đình.
"Anh em của tôi có nước đường Glucose, cậu ăn một chút đi."
Hạ Vũ Đình có hơi ngạc nhiên, thụ sủng nhược kinh mà nhìn Thần Thanh Vân, lát sau lại trở lên cảnh giác: "Chắc không phải là bỏ thêm thứ gì vào trong đấy chứ, muốn giúp anh em của cậu chính đốn tình địch tôi đây?"
"Tôi và anh em của tôi đều là những người đàn ông quang minh chính đại, tâm địa lương thiện! Chậc, nếu không phải anh em của tôi đặc biệt dặn dò tôi mua nhiều một chút, nói những món này đều là món cậu thích, bảo tôi mua chúng, thì tôi sẽ không mua nhiều như thế này."
Tần Thanh Vân khó chịu, vươn tay đoạt lại túi đồ ăn: "Cậu không dám ăn đúng không? Không ăn thì trả lại cho tôi, đó đều là đi mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của tôi đó!"
"Ai bảo là tôi không ăn? Tôi ăn, Lãng Thiên bảo cậu mua cho tôi, sao có thể không ăn được."
Hạ Vũ Đình ôm chặt túi đồ ăn, giống như thể đó không phải là đồ ăn mà là báu vật vậy.
Trong phòng bệnh vắng vẻ, đồ ăn đã lạnh rồi, nhưng Hạ Vũ Đình vẫn ăn nó một cách hạnh phúc.
Đây là những món ngon nhất mà anh đã từng ăn, là món mà khi Uyển Lãng Thiên tái phát đau dạ dày mà vẫn nhớ đến mua cho anh.
Hạ Vũ Đình từ từ thưởng thức, thỉnh thoảng lại quan sát tốc độ truyền dịch, lặng lẽ đồng hành trong đêm.
Đối với anh mà nói, đây là hình ảnh mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Một đêm bầu bạn này, cũng như chỗ đồ ăn này, đều đáng để anh cất giấu kỹ trong tim.
"Cảm ơn em đã cùng anh chơi cầu lông." Trời đã khuya, mà lại ăn quá no, Hạ Vũ Đình cũng mệt rồi.
Trong lúc không ý thức, anh đã cầm tay của Uyển Lãng Thiên mà đi vào giấc ngủ.
Lại lần nữa giật mình tỉnh giấc, là bàn tay đang nắm tay Uyển Lãng Thiên bị giạt mạnh.
Uyển Lãng Thiên cả người bật dậy nhồi trên giường, hoảng sợ hét lên.
"Vợt cầu lông! Tôi, cái mà cậu mua cho tôi, cái vợt cực đắt đó!"
Hạ Vũ Đình dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, cho rằng Uyển Lãng Thiên mơ thấy ác mộng, vội vàng an ủi: " Vợt bị làm sao? Vọt cầu lông!"
Vợt cầu lông hai người vứt ở phòng thể dục không thấy đâu rồi.
"Ah, tôi biết ngay mà, vợt cầu lông đắt như thế mà không bị người khác nhặt mới lạ."
Uyển Lãng Thiên tức đến muốn nhảy bật dậy, hai cái vợt của bọn anh cộng lại là số tiền mà người làm thêm khó khăn lắm mới kiếm được.
"Hạ Vũ Đình, nói nói trước đấy nhé, vợt là do cậu cứ muốn mua cái đắt như vậy, tối hôm qua cũng là do cậu không cầm đi và đương nhiên điều quan trọng nhất là tôi đền không nổi!"
Khi tặng vợt cầu lông cho anh, anh đã rất băn khoăn về giá cả.
Trước khi cơn đau dạ dày ập xuống, anh còn nhẹ tay đặt vợt xuống, coi nó như món đồ cổ vô giá vậy.
Sự cường điệu của Uyển Lãng Thiên thật làm cho người ta không nhịn được mà muốn trêu ghẹo anh ấy.
Hạ Vũ Đình cố ý ra vẻ rất buồn rầu: "Cái vợt đó thật sự không rẻ, anh đền không nổi thật sao?"
Hạ Vũ Đình sờ sờ cằm, giương đôi mắt sáng ngời, tiến đến gần Uyển Lãng Thiên vì suy nghĩ quá nhiều mà lo lắng.
"Đền không nổi thì lấy thân báo đáp đi."