Tiểu học cho nghỉ đông khá sớm, nội trong tháng Một đã tiến hành thi học kỳ xong. Trường chuyên tiểu học mà Dung Tự theo học khá là nổi tiếng, bạn cùng lớp về cơ bản đều phải thi vào. Bọn họ ở trường mầm non đã học được ghép vần nhận thức chữ cùng với tính toán đơn giản. Lớp của họ không phải lớp giỏi nhất, lớp giỏi nhất gọi là lớp chuyên. Học sinh vào được lớp chuyên, trên căn bản là có thể lên thẳng tới trường chuyên trung học. Dung Tự thi khá tốt, vào được top 10 của khối. Khối 1 lẫn khối 2 trước đây còn chưa có xếp hạng, hai năm qua tố chất học sinh ngày càng tăng, trường học bèn phổ biến xếp hạng khảo hạch ở khối 1, khối 2. Ngày có bảng xếp hạng, chủ nhiệm của lớp chuyên còn tìm tới cô Bối, nhắc đến chuyện đổi lớp cho Dung Tự, nhìn chủ nhiệm lớp đó còn tưởng là đang nói đùa. Những người lớn đều thích như thế, lúc nghiêm túc thì là đùa giỡn, lúc đùa giỡn trái lại là đang nghiêm túc.
Cô Bối lộ ra vẻ mặt lúng túng, hình như đây là lần đầu cổ va phải tình huống giành người. Hai tay của cổ vỗ vào trên bả vai Dung Tự. "Bạn học Dung, con muốn vào lớp chuyên không?"
Dung Tự ngẩng đầu nhìn cô Bối, lại nhìn giáo viên chủ nhiệm của lớp chuyên đang đầy mặt chờ mong. Lúc trước cô được hội cư ủy đưa tới, những người chủ nhiệm này đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, kết quả đều nhất trí nhìn cô Bối. Cô Bối là cô giáo mới tới, cũng là cô giáo dễ bị ức hiếp nhất.
"Lớp chuyên có cô Bối không ạ?" Dung Tự trợn tròn mắt, nhìn chủ nhiệm lớp chuyên trước mắt.
Chủ nhiệm lớp chuyên cười gượng hai tiếng. "Xem ra bạn học Dung là nhận định cô Bối rồi."
Đợi khi chủ nhiệm đó đi mất, cô Bối ngồi xổm người xuống, vẻ mặt cổ có hơi cảm động. "Dung Tự, sao con không đáp ứng thầy Hà? Chỉ tiêu của lớp chuyên nhiều, nếu con vào đó là có thể xin học bổng rồi."
"Lớp chuyên không có cô Bối." Dung Tự nói.
Bấy giờ lại khiến cô giáo trẻ tuổi ngày càng thêm cảng động. Cổ lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, giơ tay xoa xoa đầu Dung Tự. "Con bé này, nói chuyện sao lại ấm lòng thế đây."
Tuy rằng thím luôn luôn muốn cô vào lớp chuyên để lên thẳng đến trường chuyên trung học, nhưng cô cảm thấy cô Bối là giáo viên tốt. Lớp xuất sắc cũng tốt, nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn khi có được một giáo viên tốt.
~
Kỳ nghỉ đông của học sinh tiểu học cũng vô cùng dài, bạn học cùng lớp đều lộ ra vẻ mặt thích thú, nhưng Dung Tự lại có hơi phiền não. So với nghỉ học, cô càng muốn đi học, ít nhất cô có chuyện để làm, không có lãng phí tâm huyết của mẹ. Trước kỳ nghỉ đông, thím đã thông báo với cô chuyện mẹ kêu cô nghỉ đông ở lại nhà thím, mẹ phải tranh thủ tăng ca mấy ngày tết, trong lúc nói chuyện bà ta còn ung dung nhả hạt dưa ra.
"Lại năm mới rồi." Trên đường tan học, vẻ mặt Cẩu Vũ buồn khổ. "Lại phải về quê ở với ông nội bà nội."
Cẩu Vũ còn bị nuông chiều từ bé hơn cả Trình Cẩm Chi.
"Tớ thấy ở quê chơi rất vui, đặc biệt là ngày hè." Trình Cẩm Chi nói chen vào.
Hạ Dữu cũng ở bên cạnh gật gật đầu. "Mình cảm thấy không khí ở quê rất tốt."
"Dung Tự, nhà em ở quê hả?" Cẩu Vũ lại hỏi Dung Tự. "Chơi vui không?"
Mỗi lần Cẩu Vũ nói đến quê, Trình Cẩm Chi cùng Hạ Dữu bèn có ý kiến phản đối ngay, khiến nhỏ cảm giác như mình không cùng quê hương gốc rạ với hai đứa vậy.
"Em không có ấn tượng gì." Dung Tự nói. "Mẹ từ sớm đã mang em đi trấn trên rồi."
"Vậy em có về nhà không?"
Mắt của Dung Tự ảm đạm một lúc, cô lắc lắc đầu. "Mẹ bảo em ở lại nhà thím."
"Hả? Sao vậy?" Cẩu Vũ gãi gãi đầu.
"Mẹ phải kiếm tiền."
Đầu óc của Cẩu Vũ không chuyển động được, nhỏ cảm thấy về nhà và kiếm tiền là hai khái niệm. "Tại sao kiếm tiền thì em không thể về nhà?"
"Câu hỏi của cậu nhiều quá đấy." Hạ Dữu cắt lời Cẩu Vũ, tựa như không muốn nghe Cẩu Vũ hỏi các vấn đề không dinh dưỡng.
"Được đó." Mắt Trình Cẩm Chi sáng rực lên, nàng kéo tay Dung Tự. "Nghỉ đông, em có thể qua chơi với chị rồi."
"Tớ cũng muốn chơi với các cậu." Cẩu Vũ nói, chuyện gì Cẩu Vũ cũng phải thò một chân vào, chuyện gì cũng không thể thiếu nhỏ.
"Cậu phải về quê."
Cẩu Vũ bẹp bẹp miệng. "Tớ phải về quê."
~
"Tiểu Cẩu Vũ sao vậy? Con bé cúi đầu trông ủ rũ quá chừng." Trình ba ở giao lộ đón Trình Cẩm Chi và Dung Tự, thấy Cẩu Vũ đang rũ đầu than thở. Cẩu Vũ vẫy vẫy tay nhỏ với họ, rồi leo lên xe của mình. Cẩu Vũ là đứa có gia cảnh tốt nhất trong mấy người họ, nhà nhỏ lúc mới đầu cũng giống như Trình gia, rồi sau đó phát tài. Cha mẹ nhỏ là cao thủ vơ vét của cải, của cải càng để lâu càng nhiều.
"Cậu ấy phải về quê." Trình Cẩm Chi nói: "Cậu ấy nói trên người ông bà nội có mùi, cậu ấy không thích ở cùng với họ."
Trình ba nghe lời này xong, nhíu mày một cái. "Tiểu Cẩu Vũ chắc là bị chiều hư rồi."
"Trên người bà nội cũng có mùi, con cảm thấy rất dễ ngửi." Trình Cẩm Chi nói. "Khi nào chúng ta đến thăm bà nội ạ?"
"Năm nay bà nội đến nhà chúng ta ở." Trình ba cười cười, nặn mặt Trình Cẩm Chi một lúc. "Con đó, đừng mỗi ngày đòi ngủ với bà nội, bà nội lớn tuổi, giấc ngủ không tốt. Con hở một chút phải bắt bà chăm sóc con."
"Vậy con có thể ngủ với Dung Tự không?" Trình Cẩm Chi chớp mắt, lại dắt tay Dung Tự bên cạnh.
"Sao?" Trình ba nhìn nhìn Dung Tự. "Tự Nhi, năm mới con không về nhà sao?"
"Mẹ bảo con ở lại nhà thím."
"Cũng được." Trình ba cười cười, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Dung Tự. "Thân Thành rất náo nhiệt, để chị Cẩm Chi dẫn con đi dạo nhé."
Lúc Trình gia mua đồ tết cũng dắt Dung Tự theo, hình như muốn mua thêm quần áo mới cho Dung Tự. Trình Cẩm Chi vừa lên phố, cả người bèn có sức sống. Sáng sớm phải dậy sớm nên nàng còn mệt mỏi ngủ gục ở trong lòng mẹ. Lúc mẹ xuống xe, nàng lại tự động bò vào trong lòng Dung Tự, gối lên Dung Tự ngủ thiếp đi. Nhưng vừa xuống xe, vừa đến đường phố náo nhiệt, cả người lập tức tinh thần sáng láng. Nhảy xuống khỏi lòng mẹ, thấy cái gì chơi hay cũng cười khanh khách. Kéo Dung Tự đi nơi này nhìn một cái, đi nơi kia sờ một cái. Cha mẹ mới vừa tán gẫu đôi câu đã không thấy hai đứa nhỏ. Đầu vừa nhìn về phía trước, hóa ra là hai đứa nhỏ đang coi biểu diễn. So với biểu diễn, nét mặt của hai đứa nhỏ càng hấp dẫn người khác. Trình Cẩm Chi bị bọc như bánh ú nhỏ, trong tay còn cầm kẹo hồ lô, nàng trợn hai mắt nhìn biểu diễn rối mắt trước mặt. Vẻ mặt của hai đứa có hơi giống nhau, hai đứa dắt tay nhau há to miệng nhỏ, dáng vẻ như chưa từng thấy xiếc. Người biểu diễn hình như cũng cảm thấy hai đứa nhỏ đằng trước mắc cười, họ bế Trình Cẩm Chi và Dung Tự lên, Dung Tự còn có chút né tránh, trái lại là Trình Cẩm Chi lại cười khanh khách lên.
"Chị, chị giỏi quá à." Trình Cẩm Chi bi bô nói, hình như không có chút nào sợ người lạ.
Người biểu diễn cũng đùa với Trình Cẩm Chi rất vui. "Vậy em hôn chị một cái để khen ngợi được hông nè?"
"Dạ." Trình Cẩm Chi không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng, vừa nhìn Dung Tự bên cạnh lập tức phản ứng lại. "Hông được, chị ơi, em hông thể hôn chị."
"Sao vậy?"
"Vì Dung Tự hổng cho em hôn người khác."
Dung Tự là ai? Vừa nhìn con mắt đang liếc trộm của Trình Cẩm Chi, người biểu diễn lập tức hiểu ra cô bé còn lại tên là Dung Tự. Trông Dung Tự hình như có hơi thẹn thùng, mặt cô ửng đến đỏ chót. "Chị muốn hôn thì hôn đi."
Hai đứa nhỏ này dễ thương ghê. "Hai em là chị em hửm?"
"Là chị em." Dung Tự còn chưa trả lời, Trình ba Trình mẹ đã đi tới. Bọn họ cười nói, lại đỡ lấy Trình Cẩm Chi và Dung Tự, trong tay còn cầm theo bao lớn bao nhỏ.
"Hai người thật có phúc khi có hai vị tiểu thiên kim đáng yêu như thế."
Trình ba Trình mẹ cười cười, đưa bao lì xì cho người biểu diễn, tán gẫu vài câu lại dắt Trình Cẩm Chi và Dung Tự đi.
"Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?" Trình mẹ nói.
Trình Cẩm Chi cắn một viên hồ lô sau cùng, lắc lắc đầu. "Mẹ, mẹ dẫn chúng con đi mua quần áo đi."
"Vừa nhắc tới quần áo thì hăng hái ngay." Trình ba nói: "Sau này nhất định giống y mẹ con, trong nhà phải dọn thêm một cái phòng cho hai người để đồ mất."
"Trang phục của nữ rất xinh đẹp, sao mà không thích được." Trình mẹ "giáo huấn" Trình ba một câu.
Cách ăn mặc của Trình mẹ khá thời thượng, lúc thường lo việc nhà cũng xem như cần kiệm, nhưng đụng tới quần áo hay sắc đẹp thì khá là xa xỉ. Trình Cẩm Chi giờ đã hơi lớn nên bà cũng dẫn Trình Cẩm Chi đi ra mua quần áo. Lúc Trình Cẩm Chi đi vào thử quần áo, Dung Tự lại vụng trộm nhìn giá cả một lúc. Cửa hàng này đa số đồ đều không ghi giá, điều này làm cho Dung Tự cảm thấy rất kỳ quái. Hiếm khi có bộ trang phục ghi giá, Dung Tự len lén liếc qua. Cô đếm một lúc, đầu óc có phần bối rối. Bộ đồ này tận hẳn 4000 tệ (~14 triệu VND)? Cô lại đếm lần nữa.
"Mẹ, đẹp mắt không?" Rất nhanh, Trình Cẩm Chi liền nhảy ra ngoài.
"Hơi nhỏ." Trình mẹ nói, lại nhìn Dung Tự bên cạnh. "Tự Nhi, con vào thử xem."
Dung Tự lắc lắc đầu, hình như có hơi sợ hãi. "Không cần đâu dì."
"Không thích hả?" Trình mẹ hỏi.
Trình Cẩm Chi vội vàng kéo tay Dung Tự. "Dung Tự, em thử đi. Chị mặc nhỏ, em mặc chắc vừa đó."
Dung Tự có phần trốn tránh, cô chưa từng mặc quần áo mắc như vậy. 4000 tệ, cô căn bản không có biện pháp tưởng tượng. Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự đến phòng thử đồ, phòng thử độ có hơi thơm. Đồ cô cần thử là một cái áo khoác nhỏ. Tay Trình Cẩm Chi nhoài vào trên người Dung Tự, nàng cởi quần áo Dung Tự trông như rất vui vẻ.
"Để tự em cởi." Lỗ tai của Dung Tự có hơi đỏ.
"Chị cởi." Mắt Trình Cẩm Chi sáng rực lên.
Dung Tự nhìn vẻ mặt của Trình Cẩm Chi, cảm giác khá quen. Đúng, dì Trình vừa nhắc tới mua quần áo cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cũng là vẻ mặt thế này.
Chờ Dung Tự thay xong, Trình Cẩm Chi nháy nháy mắt. Nàng lấy cọng dây thun trên đầu Dung Tự xuống, để đầu tóc của Dung Tự rối tung đi. Tay nhỏ bé của nàng khẽ chải lấy đầu Dung Tự, còn xoắn xoắn đuôi tóc của Dung Tự.
Lúc đi ra, đầu tiên là Trình ba thấy trước. Ông lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lại kéo Trình mẹ lại. "Nhìn Tự Nhi kìa."
"Trời ạ, còn chưa lớn đã đẹp vậy rồi." Trình mẹ mắt sáng rực lên, bà ngổi xổm xuống, vô cùng dịu dàng nói: "Sau này Tự Nhi trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân."
Hai má Dung Tự ửng hồng, cô siết ngón tay của mình, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Mẹ, mẹ cũng nói con trưởng thành sẽ là đại mỹ nhân." Trình Cẩm Chi nói: "Vậy sau này là Dung Tự đẹp hay con đẹp?"
"Đều đẹp."
Trình Cẩm Chi hình như không hài lòng đáp án này, chờ mẹ quay lưng đi, Trình Cẩm Chi lại hỏi Dung Tự. "Sau này là em đẹp hay chị đẹp?"
"Chị đẹp nhất."
Lúc này Trình Cẩm Chi mới hài lòng, nàng nhìn Tiểu Dung Tự, lại sờ sờ tóc Dung Tự, dáng vẻ trông rất phóng khoáng. "Sau này em cũng có thể đẹp như chị."