"Hôm nay sao về muộn vậy?" Trình ba vừa mới đặt tờ báo xuống, con gái vừa mới đi về đã chạy nhanh vào phòng mình.
Có hơi kỳ lạ, Trình ba nhìn Trình mẹ một cái, Trình mẹ cũng đặt kim tết xuống. Trình ba Trình mẹ ló đầu ra nhìn, hai người họ nhoài người trước khung cửa đang mở, nhìn Trình Cẩm Chi trên giường. Bả vai của Trình Cẩm Chi đang run rẩy, hình như đang lén khóc ở trong chăn.
"Chú, dì." Dung Tự cũng nhoài người ở cửa, con mắt biểu lộ vẻ rụt rè. Vành mắt của Dung Tự có hơi hồng hồng.
Xem tình hình này, Trình ba Trình mẹ cũng hiểu, đoán chừng là hai bạn nhỏ cãi nhau rồi.
Trình mẹ vốn còn muốn hỏi Trình Cẩm Chi là sao con bé lại đập vỡ Tiểu Khả Ái. Tiểu Khả Ái là quà tặng đi học mà bà nội đưa cho nàng, nàng quý nó vô cùng, Lúc đầu có tiền tiêu vặt gì đều sẽ nhét hết vào nó. Thỉnh thoảng Trình mẹ cần ké mấy đồng lẻ nên hỏi xin nàng, nàng cũng không cho. Phải hỏi xin nàng nhiều lần, nàng mới chậm rì rì mà đưa ra một tệ.
"Dung Tự, con vào đi." Trình ba nói với Dung Tự.
Trình Cẩm Chi nghe tên Dung Tự, liền từ trên giường bò xuống. Nàng lau lau nước mắt trên mặt, dường như muốn đóng cửa, Trình mẹ vội ngăn lại. "Cẩm Chi, con làm sao vậy?"
"Con không muốn chơi với Dung Tự nữa, Dung Tự trách con." Trình Cẩm Chi không đóng được cửa, nàng bèn đặt mông an vị trên mặt đất. Nàng xoa vành mắt ti hí của mình, nước mắt càng dụi càng nhiều.
"Trình Cẩm Chi." Giọng của Trình mẹ cao lên. "Con lại giở thói xấu dưới đất nữa."
Lúc Trình Cẩm Chi còn nhỏ cũng như vậy, lời nào không hợp thì bèn nằm trên đất lăn lộn. Trình mẹ vừa mới nói thế, Trình Cẩm Chi có phần bị dọa. Nàng khịt khịt mũi, nước mắt đều nén lại trong vành mắt, trông dáng dấp hêt sức uất ức. Trình ba vội vàng bồng Trình Cẩm Chi từ dưới đất lên. "Trên đất lạnh, mẹ sợ con cảm lạnh."
Vào trong lòng của ba mình, Trình Cẩm Chi dường như được bùa hộ mệnh. Đầu nhỏ của nàng vùi ở cổ ba, được một lúc lại khóc nức nở, Dung Tự dụi dụi mắt, cũng khóc theo.
Hai đứa nhỏ oa oa khóc ở phòng khách, một đứa so với một đứa càng thêm vang dội, nhìn còn không biết là ai bắt nạt ai. Sau cùng vẫn là Trình mẹ tỏ ý. Bà ôm hai tiểu Phật sống vào trên ghế sofa, hai đứa nhỏ vừa mới đặt mông xuống bèn ôm lấy nhau. Hai đứa ôm nhau cùng khóc, lại trông như hai đứa nhỏ đáng thương bị cha mẹ "vứt bỏ".
Tiếng khóc của Trình Cẩm Chi đặc biệt lanh lảnh, khiến Trình mẹ bị phiền, bà nguýt Trình Cẩm Chi một lúc. "Cũng bình thường rồi, im được chưa."
Trình Cẩm Chi nghẹn một tiếng, nàng vùi vào trong lòng Dung Tự, rõ ràng còn lớn hơn Dung Tự lại để Dung Tự dỗ dành nàng. Dung Tự cũng xuôi theo ý nàng, một cái lại một cái mà vỗ về phía sau lưng của Trình Cẩm Chi. Thân thể nho nhỏ, cánh tay ngăn ngắn, vỗ về Trình Cẩm Chi lại rất thuần thục.
"Vợ, em đừng dữ với Cẩm Chi nữa. Hai đứa nhỏ không phải đã bình thường rồi sao?" Trình ba nở nụ cười một tiếng, lại nói với Trình mẹ.
"Trình Cẩm Chi, Dung Tự là em con, sao con có thể phát cáu với em con?" Trình mẹ dạy dỗ nhìn Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi bĩu môi, nước mắt lấp lóe. "Em trách con."
Ngoài miệng thì oán giận Dung Tự, tay thì lại ôm vững lấy Dung Tự.
Trình Cẩm Chi như vậy, Trình ba cũng có chút vui vẻ. Trước đây Tiểu Cẩu Vũ cũng trách mắng con gái, kết quả con gái đánh luôn con bé, làm cha mẹ người ta tìm tới tận cửa. Bây giờ Dung Tự trách nó, nó cũng chỉ biết khóc. Đứa nhỏ mới có mấy tuổi đã biết cư xử khác nhau rồi.
"Là con trách chị." Dung Tự cũng hơi rụt đầu lại, vì Trình Cẩm Chi mà giải thích với Trình mẹ.
"Tự Nhi có thể trách gì chứ, con làm chị, phải rộng lượng một chút." Trình mẹ liếc mắt nhìn Dung Tự gầy loắt choắt, rồi lại nói với Trình Cẩm Chi. Nếu là bình thường, Trình mẹ nhất định sẽ hỏi Trình Cẩm Chi rõ ràng đầu đuôi. Nhưng bây giờ, bà thật sự đã quá thương Dung Tự rồi.
Trình Cẩm Chi quả nhiên bẹp miệng một lúc. "Vậy con có thể không làm chị không?"
"Con lớn hơn Dung Tự."
"Con có thể bé hơn Dung Tự mà." Trình Cẩm Chi nói.
Trình mẹ suýt nữa mắt trợn trắng mất. Con gái năm nay cũng 9 tuổi rồi, sao vẫn như thế... không thể nói ngu xuẩn được, ngu xuẩn quá tổn thương trẻ nhỏ. Moe đần?
Dung Tự cũng xuôi theo Trình Cẩm Chi, cô gật gật đầu.
Hai đứa nhỏ đồng tâm như thế, Trình mẹ sắp quên mất tại sao phải giáo dục Trình Cẩm Chi rồi. Hai đứa nhỏ mở to ánh mắt trong veo như nước, có phần hoảng loạn nhìn bà. Trình mẹ suy nghĩ một lúc, bà đây là đang làm vai phản diện đó hả?
"Các con hòa hảo là tốt rồi." Trình mẹ dứt lời, lại tiện thể nói một câu. "Cẩm Chi, con không giận Tự Nhi trách con rồi hả?"
Câu này vừa ra miệng, nước mắt của Trình Cẩm Chi lại rớt xuống. "Dạ em trách con."
"..." Lại nữa.
Xem hai đứa nhỏ gập ghềnh trắc trở, Trình mẹ dứt lời hai câu rồi đi làm cơm tối.
"Em không trách chị nữa." Dung Tự thò tay nhỏ ra, lau đi nước mắt của Trình Cẩm Chi.
"Sau này em còn có thể trách chị." Nghĩ đến sau này Dung Tự sẽ trách mình nữa, Trình Cẩm Chi đã cảm giác được xót xa.
Dung Tự gãi gãi gáy sau. "Sau này em sẽ không nói lời khiến chị khóc."
"Sao em biết lời nào sẽ không khiến chị khóc?" Hiếm thấy Trình Cẩm Chi có thể luẩn quẩn một vấn đề như vậy.
Dung Tự nghĩ nghĩ lời của Trình Cẩm Chi. "Em xác thực không biết. Nhưng em sẽ không nói mấy lời như vậy nữa."
Dung Tự không ngờ Trình Cẩm Chi sẽ khóc. Lúc Trình Cẩm Chi khóc lại còn chạy nhanh như thế, Dung Tự căn bản không đuổi kịp nàng.
Thấy Trình Cẩm Chi khóc, Dung Tự có phần hoảng hốt. Lúc nét mặt Trình Cẩm Chi xụ xuống, Dung Tự còn tưởng rằng Trình Cẩm Chi sẽ đánh cô, như khi chị ấy giáo huấn chị Cẩu Vũ vậy. Kết quả Trình Cẩm Chi khóc, này so với đánh cô còn khó chịu hơn.
Trình Cẩm Chi bẹp miệng, Dung Tự lại đưa tay xoa xoa khuôn mặt Trình Cẩm Chi. Hai tay Dung Tự bụm lấy mặt mình, lại mở hai tay ra làm mặt quỷ, lại bụm mặt làm tiếp mặt quỷ, cứ như dỗ trẻ nhỏ.
"Mắc cười quá." Trình Cẩm Chi cũng học theo răm rắp rồi cùng nhau đùa giỡn với Dung Tự.
~
Qua hai ngày, cô Bối cũng đến trường học, đến trường bèn biết ngay chuyện hòm quyên góp của Dung Tự. Khi Dung Tự tới văn phòng, cô nghe thấy cô Bối đang cãi nhau với cô dạy thay lúc trước. "Cô Nhâm, sao cô có thể để đứa nhỏ ôm hòm..."
Cô Bối tính cách dịu dàng, vừa nhìn chính là rất ít cãi nhau. Cổ lý luận với cô Nhâm, mặt thì đã đỏ ửng lên trước.
"Thì làm sao? Đây là để trẻ hiểu tri ân báo đáp. Nhận tiền như vậy, so với trường gửi xuống thì càng thêm sắc sâu hơn." Cô Nhâm lớn tuổi hơn rất nhiều so với cô Bối, bà ta ngồi ở trên ghế nhìn cô Bối đứng đó. "Cô Bối, em cũng đừng của người phúc ta, nhà Dung Tự khó khăn thì có nhà ai mà lại dễ dàng đâu? Đều là toàn kiếm lời từng tờ từng đồng tiền mà cả. Tiền ai mà chẳng kiếm khó, điều này phải làm cho trẻ hiểu từ nhỏ mới được. Bẹp cái miệng, khóc một lúc, tiền đã tới rồi."
"Trẻ còn nhỏ như vậy, cô làm trẻ phải chịu đựng..." Ở trước mặt cô Nhâm biết ăn nói, cô Bối có vẻ hơi nghèo từ.
"Loại gia cảnh đó, vốn là không có thời thơ ấu rồi, còn không bằng khôn ngoan sớm chút."
Các giáo viên khác ở văn phòng đã bắt đầu khuyên bảo, sau vài câu khuyên, tiếng cãi nhau quả nhiên nhỏ dần. Dung Tự hơi co đầu lại, gõ cửa một cái. "Báo cáo."
Khi Dung Tự đi vào, cô Nhâm chột dạ ho hai tiếng, rồi quay đầu tiếp tục phê chữa bài tập.
"Đây là tiền quyên góp." Cô Bối đem thẻ ngân hàng đưa cho Dung Tự, cô Bối cố ý trữ tiền vào thẻ ngân hàng. "Sắp thi học kỳ, cố gắng học tập, đừng bị những chuyện khác phân tâm."
Dung Tự gật gật đầu. "Cảm ơn cô ạ, bệnh của cô có khá hơn chút nào không?"
Cô Bối cười cười. "Tốt hơn chút, tiết sau là của cô rồi, con phải cố gắng nghe giảng bài đó."
~
Dung Tự chưa đưa thẻ cho thím trước, chờ thím ra ngoài xong, cô đưa thẻ cho chú, hành động đặc biệt "vô ý". Chú nhìn Dung Tự đang mất tự nhiên, lại nhìn áo giày trên người cô. "Chú dẫn con đi mua quần áo, được không?"
Dung Tự cúi thấp đầu. "Thím biết sẽ mắng ạ."
"Này..."
"Chú, con không sao. Quần áo con có."
Chú quả nhiên lộ ra vẻ mặt không đành lòng. "Quần áo con quá mỏng, chú không sợ thím, chú dẫn con lên phố."
Biểu hiện của Dung Tự rất ngoan ngoãn, sau khi chú mua áo giày cho cô xong, lại mua thêm cho cô một ít vật dụng văn phòng phẩm. Về đến nhà, chú lại nói với cô: "Con đừng nói cho thím biết, hãy nói với thím là chỉ có nhiêu đây tiền thôi."
"Nhưng quần áo..."
"Áo giày, con nói là bạn học quyên góp đưa." Chú trấn an Dung Tự.
Dung Tự gật gật đầu, trông vẫn rất đần độn.
~
"Cho chị." Dung Tự lấy ra hộp bút mới mua, dè dặt đưa cho Trình Cẩm Chi.
Trông Trình Cẩm Chi rất vui vẻ, nàng nhận lấy hộp bút.
"Dung Tự em hào phóng quá, cái hộp bút này rất đắt, chị năn nỉ mẹ chị rất lâu đó." Cẩu Vũ dứt lời, lại nhíu mày. "Có hơi không giống với cái của chị, con ếch này sao lại có thêm một con mắt nhỉ. Dung Tự, hộp bút của em là hàng giả hả?"
"Cẩu Vũ cậu nói gì đó." Hạ Dữu nói: "Đây chính là hộp bút, chẳng lẽ vở hay bút chì à?"
"Ý tớ không phải vậy, tớ từng nghe dì tớ nói là bây giờ có rất nhiều nhãn hiệu giả mạo, gọi là gì đấy ta... làm nhái." Cẩu Vũ nói.
Trình Cẩm Chi làm mặt quỷ với Cẩu Vũ. "Cậu hâm mộ quà Dung Tự đưa tớ chứ gì."
Cẩu Vũ hừ một tiếng, đầu quay đi chỗ khác. "Tớ chả thèm hâm mộ."
Dung Tự cầm một cái đĩa game, chọt chọt Cẩu Vũ. Quả nhiên Cẩu Vũ quay đầu, hai tay nhận lấy đĩa game. "Woa cái này là gì vậy? Chị còn chưa chơi đâu."
Dung Tự lại từ trong cặp lấy ra rất nhiều đồ kẹp tóc đưa cho Hạ Dữu. Hạ Dữu trợn tròn mắt, lập tức nhận lấy đồ kẹp tóc của Dung Tự. "Thật là đẹp."
"Lần trước cậu tổ chức sinh nhật, tớ cũng đưa cậu kẹp tóc đó." Cẩu Vũ chen miệng nói.
"Kẹp tóc con nhện cậu đưa, hổng có đẹp gì hết, còn phát sáng nữa." Hạ Dữu nhún nhún mũi, hình như vô cùng ghét bỏ phẩm vị của Cẩu Vũ.
"Là Spider-man."
"Dù sao cũng không đẹp, cậu thấy có đứa con gái nào đeo con nhện trên đầu hông?"
"Là Spider-man." Cẩu Vũ lại cường điệu một câu.
Lời tác giả:
Nãi miêu: Chị không muốn tha thứ em, em ở một áng văn khác làm chị khóc, đưa chị hộp bút cũng vô dụng. Hứ.
Ngao Tạng: Vậy hôn hôn?
Nãi miêu: Đừng hôn chị.
Ngao Tạng: Vậy chị hôn em đi.
Nãi miêu nghĩ nghĩ: Cũng được.