Chẳng mấy chốc đã hai tháng trôi qua, cô bé cũng quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây nhiều hơn. Thành phố mới này có vẻ đông đúc hơn chỗ cô ở trước đây, xe cộ đi lại nhiều và ồn ào hơn. Nhưng bù vào đó cô lại có những người bạn mới, những người bạn đó thật sự tốt với cô, ở cái tuổi hồn nhiên ấy có những người bạn như vậy quả là may mắn. Trong khi ngoài kia có biết bao nhiêu cuộc đời bất hạnh hơn cô rất nhiều, dù ba cô có ở xa cô và mẹ thì luôn luôn bận với công việc kinh doanh của mình nhưng cô vẫn không quá buồn vì tự bản thân cô biết được tất cả đều là vì mong muốn cô có cuộc sống tốt nhất.
Đang nghĩ mông lung thì cô chủ nhiệm bước vào.
- Chúng ta cũng đã học được một phần tư chặng đường của năm học rồi! và sắp tới đây sẽ diễn ra một kì thi giữa kì phân loại lại lớp. Chắc hẳn các em đã có những môn yêu thích và sở thích riêng của bản thân rồi đúng không nào? Cô hy vọng là các em sẽ ôn tập thật tốt để vượt qua kỳ thi một cách tốt nhất nhé!
- Tiểu Đào! tại sao lại là kì thi phân loại lớp thế? Như Hoa ngạc nhiên hỏi.
- Chắc là cậu chưa biết rồi, trường ta sẽ có hai khối cho học sinh tự chọn, đó là khối tự nhiên và khối xã hội. Cậu giỏi về gì thì cậu theo học cái đó thôi!
Hạ Cúc quay sang hỏi cô;
- À! thế Như Hoa của chúng ta thích học gì thế?
- Mình á? chưa biết nữa, có thể là khối xã hội vì mình thích nghệ thuật hơn đó.
- Ý là cậu muốn làm diễn viên ư? - Tiểu Đào cười híp mắt vừa hỏi vừa trêu trọc cô.
- Diễn viên hài thì có haha! Mình thích vẽ tranh thôi.
- Thế tại sao trước nay mình không thấy cậu vẽ thế? Hay là hôm nào cậu vẽ mình đi, mình can tâm tình nguyện làm mẫu cho cậu, cậu chỉ cần trả công mình bằng đồ ăn ngon là được.
Hạ Cúc lắc đầu ngao ngán.
- Thật là không có tiền đồ mà! Tâm hồn của cậu chỉ có đồ ăn thôi sao?
- Đâu có sau này mình sẽ làm một tiểu thuyết gia nổi tiếng hoặc giám đốc điều hành công ty mỹ phẩm của mẹ mình.
- "Riêng mình, nếu mình là mẹ cậu thì chắc mình không nhận cậu vào làm đâu "- Hạ Cúc trêu trọc.
- À phải rồi! tiểu thư Hạ Cúc của chúng tôi thì sao đây? Cậu tính sau này sẽ làm gì?
Hạ Cúc ôn nhu đáp:
- Chắc là mình sẽ theo nghề ba mẹ, mình cũng thích viết lách sau này mình sẽ cố gắng thi vào trường Báo Chí.
- "Mình nghĩ cậu sẽ làm tốt thôi" - Như Hoa lên tiếng.
Tiểu Đào cũng không kém cạnh câu nào:" Ba mẹ của Hạ Cúc đều là nhà báo có tiếng đó!"
- Mình không mong rằng mình sẽ thành công như ba mẹ, nhưng nếu làm công việc mình yêu thích thì sẽ vui hơn!
- Cậu nói thật đúng!
cả ba nói chuyện vui vẻ chẳng biết tương lai ra sao nhưng hiện tại sống vì đam mê như vậy cũng khiến con người ta có động lực hơn nhiều rồi. Hai người bạn của cô cũng thường xuyên qua nhà cô để ôn tập, vì kỳ thi sắp đến gần cô luôn thích học khối xã hội nhưng cha mẹ cô đều phản đối, cha mẹ cô luôn nghĩ theo nghệ thuật chẳng giúp ích gì cho cô cả.
Trước đây, cô đã từng giận dỗi vì ba mẹ cấm cô theo học nghệ thuật nhưng thấy vẻ mặt buồn rầu của cả hai thì cô lại cất giữ sở thích của mình vào một góc nào đó. Học bên khối tự nhiên khó hơn rất nhiều, còn cô thì lại dốt Toán, chuyện tính toán với cô thật sự rất phức tạp. Cô có hỏi Tiểu Đào về môn này vì cô ấy cũng học chung khối tự nhiên với cô nhưng xem ra cũng không khá hơn là mấy vì Tiểu Đào cũng bó tay với tính toán. Còn Hạ Cúc học bên khối xã hội thì cô ấy chỉ chú tâm đến mấy môn Anh Văn, Ngoại Ngữ thôi nên cũng không giúp được gì cả.
Kỳ thi cũng đến, bước ra phòng thi mà chẳng thấy vui chút nào?
- "Sao rồi các cậu làm bài ổn chứ?"- Hạ Cúc hỏi.
Tiểu Đào liền đáp :" Cậu yên tâm, bọn tớ làm bài rất tốt, 9 điểm nắm chắc trong tay, 1 điểm trên bài thi huhuhuhu phải làm sao đây ba mẹ tớ mà biết chắc tiêu đời mất"
- "Tính toán thật phức tạp mà, kỳ sau chúng ta cố gắng hơn vậy!"
ba cô gái vừa thở dài vừa bước đi về nhà, đúng là với tuổi này không có nỗi sợ nào bằng nỗi sợ bố mẹ hỏi kết quả thi mà.
Vừa về đến cổng, đã thấy vú Phương ra đón:" Tiểu thư về rồi hả? Mẹ con đang trong nhà đó!"
Chưa bao giờ cô sợ mẹ như lúc này, vừa bước chân vào nhà mẹ cô đã lên tiếng hỏi:
- Sao rồi? Hôm nay con thi tốt chứ?
Muốn nói dối cũng không được mà vì điểm số cô chủ nhiệm sẽ gửi cho phụ huynh nên cô đành nói thật vậy:
- Dạ thật ra cũng không tốt lắm! Lần sau con sẽ cố gắng hơn ạ.
- Không sao!
What???? mẹ cô không hề tức giận chút nào đầu cô đang không hiểu có chuyện như thế.
- Mẹ sẽ tìm cho con một gia sư để kèm cặp thêm.
Ôi trời cô biết ngay mà, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thôi, thế là lại phải cắm đầu vào học hành sao???? cô ủ rũ đáp lại:
- Dạ mẹ
- Ngày mai con học luôn nhé! mẹ đã nhờ người ta rồi.
- Nhanh vậy sao ạ? Mẹ đoán được cả điểm của con thấp hay sao mà tìm người dạy kèm luôn thế?
- Tôi không lạ gì về cô tiểu thư họ Hoàng đây nữa.
- Mẹ thật là!
cô bé bước lên phòng mà lòng nặng trĩu, nếu như học bên xã hội thì không phải khổ như thế này, nhưng dù gì thì cô cũng đã chọn nên không thể để ba mẹ bận tâm về mình quá nhiều....