“Ba xin lỗi, Thần Bằng.”
Ba chữ kia thật sự làm anh ta kinh hãi, Thẩm Diệc Minh cao cao tại thượng lại xin lỗi anh ta, đời này anh ta chưa từng nghĩ đến. Hít sâu một hơi, anh ta thản nhiên nói, “Ông đi đi, tạm thời mẹ tôi không muốn nhìn thấy ông.”
Đêm đó, Thẩm Diệc Minh không ở nhà mà đi đến cơ quan. Nhất thời, dường như ông đã trở thành tội nhân của nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan và Thẩm Thần Bằng hận ông, An Noãn không để ý đến ông nữa, ánh mắt người nhà nhìn ông ai cũng mang theo sự đau đớn.
Từ trước đến nay, tất cả mọi chuyện ông đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng lần này, ông thật sự hiểu được cái gì gọi là bất lực. Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, Thẩm Thần Bằng đến phòng bếp nấu bát mì, mang đến cho Tiết Ngọc Lan ăn. Ngày hôm qua anh ta ở trong phòng của Tiết Ngọc Lan với bà cả đêm. Tiết Ngọc Lan ngồi ở trên giường, vẻ mặt đờ đẫn. Suốt đêm, bà vẫn duy trì động tác và vẻ mặt này. Dùng hết lời ngon tiếng ngọt, bà cũng không chịu nằm xuống ngủ.
Ngồi xuống bên cạnh bà, Thẩm Thần Bằng dịu giọng dỗ, “Mẹ, ăn bát mì đi, đã một ngày mẹ không ăn cái gì rồi.”
“Mẹ không ăn, không muốn ăn gì hết. Con để mẹ yên tĩnh đi.” Giọng Tiết Ngọc Lan rất khàn. Thẩm Thần Bằng tức giận, không nhịn được nâng cao giọng, “Mẹ giận dỗi như vậy cho ai nhìn, cho dù mẹ đói chết ở đây, ba cũng sẽ không đau lòng, cùng lắm chỉ là tự trách, nói xin lỗi mẹ thôi. Mẹ đã sớm biết ông ấy không yêu mẹ, còn khăng khăng muốn gả cho ông ấy, bây giờ mẹ có thể trách ai được? Trách mẹ của An Noãn sao, bà ấy đã chết rồi. Trách An Noãn sao, em ấy cũng là một người bị hại.”
“Mẹ không trách ai cả, mẹ chỉ buồn thôi. Mẹ đã sớm biết An Noãn là con gái của ông ấy, nhưng bây giờ vẫn buồn. Mấy chục năm, mẹ vẫn không lay động được trái tim ông ấy. Con trai, xin lỗi, mẹ có lỗi với con, để con từ bé đã không cảm nhận được tình thân, mẹ xin lỗi.”
Thẩm Thần Bằng đặt bát sang bên cạnh, dùng sức nắm tay bà, trầm giọng nói: “Con không trách mẹ, con trai mẹ đã trưởng thành rồi, từ nay về sau cho dù không có ông ấy, con cũng có thể bảo vệ được mẹ. Con sẽ hiểu thuẫn với mẹ, trở thành chỗ dựa của mẹ.”
Nước mắt cố nén rất lâu của Tiết Ngọc Lan tí tách rơi xuống. Bà ôm chặt Thẩm Thần Bằng, vùi mặt vào vai anh ta. Bất tri bất giác, con trai của bà đã thật sự trưởng thành, bờ vai đã có thể để bà dựa vào rồi. Từ đầu đến cuối bà đều sai rồi, bà không nên giao hết trái tim cho Thẩm Diệc Minh. Vì phối hợp với cách giáo dục của ông, bà luôn không chăm sóc con trai của mình, để nó một mình lớn lên ở nơi đất khách quê người. “Con trai, xin lỗi, xin con hãy tha thứ cho mẹ.”
Thẩm Thần Bằng thấp giọng an ủi bà: “Con không trách mẹ, con biết trong lòng mẹ khổ hơn ai hết.”
Sau đó, Thẩm Thần Bằng đút cho bà nửa bát mì, dỗ bà nằm xuống.
“Thần Bằng, con cũng đi nghỉ đi. Con yên tâm, vì con, mẹ cũng sẽ phấn chấn lại.” Nhìn Tiết Ngọc Lan ngủ rồi, Thẩm Thần Bằng mới rời đi.
Ban ngày ban mặt, Thẩm Thần Bằng đến quán rượu uống rượu, trong lòng kìm nén quá nhiều, hình như chỉ có mượn rượu mới có thể khiến anh giải tỏa được. Lúc này thật muốn có một người có thể ở bên, anh lấy điện thoại ra, lướt danh bạ, cuối cùng dừng ở cái tên “Cố Thu”. Anh buồn bã tiếp tục lướt xuống, mới phát hiện mấy trăm người không có một ai là có thể bộc lộ tiếng lòng. Anh có rất nhiều bạn nhưng đâu có ai thật lòng kết bạn với anh mà không phải vì danh lợi chứ.
Thật ra anh rất muốn gọi cho An Noãn, muốn hỏi xem bây giờ cô có ổn không, nhưng anh không làm như vậy. Trong tương lai, anh không biết còn có thể thản nhiên đối mặt với cô em gái ruột này nữa không. Anh không hận cô, anh biết giờ phút này nhất định An Noãn cũng đau như anh. Thẩm Thần Bằng ở quán rượu uống một ngày, uống từ ban ngày đến tối, uống từ trời sáng đến trời tối.
Quán rượu càng ngày càng nhiều người, bên tai càng ngày càng huyên náo, anh đi không vững rời khỏi quán rượu. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời khuya lấp lánh ánh sao, bỗng hình ảnh một cô gái ngốc rất thích hướng về phía bầu trời đầy sao cầu nguyện hiện lên trước mắt anh. Anh từng hỏi cô ước những gì, cô nói nói ra sẽ không linh.
Từ nhỏ đến lớn anh không có tình thân, không có bà và mẹ, nhưng cô gái này đã từng cho anh sự ấm áp, đã cho trái tim phiêu bạt bất định của anh chốn để dừng chân.
Nhưng anh đánh mất cô rồi, anh không có năng lực bảo vệ cô, không có phúc có được cô. Vào giờ phút này, anh đang nhớ cô, mà cô nhất định đang ở trong lòng một người đàn ông khác. Anh muốn đi tìm cô biết bao, cho dù chỉ là nhìn từ xa, nhưng anh không muốn quấy nhiễu cuộc sống yên tĩnh của cô.
An Noãn từng nói với anh, khi yêu một người, nếu như không có cách nào khiến cô ấy hạnh phúc thì dứt khoát buông tay, để người khác cho cô ấy hạnh phúc.
Vì cô ấy, anh buông tay rồi, nhưng mỗi đêm khuya, trái tim cô đơn lại không có nơi dừng chân.
Anh không biết mất bao lâu mới có thể quên một người, anh luôn đang cố gắng, nhưng càng muốn quên, lại càng nhớ nhung. Vô số đêm như vậy, anh ẩn số của cô, sau đó tắt máy, hy vọng cô có thể gọi lại cho anh một lần, nhưng cô chưa bao giờ làm vậy. Mỗi lần cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho cô, anh đều nói với mình, đây là lần cuối cùng, nhưng vẫn luôn có lần sau. Anh vẫn gọi. Lần này điện thoại đổ chuông rất lâu sau đó đầu kia tắt đi. Anh không cam lòng, lại gọi tiếp, gọi liên tục nhiều lần, cũng không biết đang giận dỗi với ai. Cuối cùng, anh đã gọi được, giọng nói tức giận quen thuộc của cô truyền từ đầu kia đến, mắt anh ta lại đỏ lên, nghe thấy giọng cô, mới phát hiện anh đã nhớ cô biết bao.
“Thẩm Thần Bằng, anh nổi điên cái gì thế, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Anh không nói gì, nghe cô nói là đủ rồi.
“Thẩm Thần Bằng, gọi điện thoại cho em lại không nói gì, chơi như vậy vui lắm hả?”
Mãi không thấy anh đáp lại, đầu kia có chút tức giận, “Thẩm Thần Bằng, anh còn không nói chuyện nữa, em cúp máy đây.” “Cố Thu, anh nhớ em.”
Năm chữ đơn giản, thắng trăm nghìn lời nói. “Cố Thu, vào lúc anh đau đớn nhất, người đầu tiên anh nghĩ đến là em, anh phát hiện đau đớn do bất cứ ai mang đến cho anh đều không bằng một phần nghìn của em. Bởi vì bọn họ chưa bao giờ yêu anh, anh không khó chịu, mà em, cho anh tình yêu, rồi lại thu về.”
“Thẩm Thần Bằng.”
“Anh không sao, em cứ coi như anh uống rượu say ăn nói linh tinh đi. Cố Thu, cảm ơn em vẫn chịu nghe điện thoại của anh, cảm ơn sự ấm áp em đã từng dành cho anh.”
Mạc Trọng Huy bay suốt đêm trở về Bắc Kinh, từ Bắc Kinh bay đến Giang Thành, một khắc cũng không dừng lại, đến lúc tới Giang Thành đã là buổi chiều.
Tài xế đợi hắn ở sân bay từ sớm. Hắn ngồi lên xe đến thẳng biệt thự. “Anh Mạc, anh yên tâm đi, cô An ăn xong đã ngủ rồi, tâm trạng đã ổn định lại.”
Nghe tài xế nói thế, Mạc Trọng Huy vẫn lo lắng như cũ.