Đêm đã khuya, bên phía biệt thự đến báo, An Noãn ăn xong, tắm rửa, đã ngủ rồi, tất cả đều rất bình thường.
Nhưng trái tim nôn nóng của ông cũng không bình phục được. Càng sợ xảy ra chuyện gì, hình như càng dễ xảy ra. Thứ càng muốn nắm lấy, càng không bắt được.
“Thủ trưởng, ngài nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải trở về. Cô An ở đây chắc là rất an toàn, ngày mai anh Mạc cũng sẽ về rồi.” Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, giơ tay chống lên cái trán đau đớn. “Để nó ở lại đây một mình, làm sao tôi có thể yên tâm được?” Lính cảnh vệ bên cạnh an ủi, “Biệt thự có nhiều người chăm sóc cô An như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa anh Mạc đang trên đường trở về rồi, có anh ấy ở bên cô An, sẽ càng không có chuyện gì. Ngài còn phải về Bắc Kinh chủ trì công việc, không thể để cho người khác lợi dụng được.” Làm sao ông lại không biết là quỷ kế của Mạc Bình Sơn và ông cụ Tiết, bọn họ chỉ muốn tấn công trái tim ông, khiến ông không chiến mà bại.
“Mac Bình Sơn và ông cụ Tiết nhất định hy vọng tội thất bại hoàn toàn, để bọn họ có cơ hội ra tay với tôi, nhưng bọn họ sai rồi, mấy chục năm tôi còn lăn lộn được, tình cảnh gì chưa từng gặp qua, đau khổ gì chưa từng nếm trải, sao tôi có thể dễ dàng bị bọn họ quật ngã? Cho dù là vì Noãn Noãn, tôi cũng phải kiên cường, tôi phải trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ của nó, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ nó chu toàn.”
Lính cảnh vệ khẽ thở dài, an ủi, “Thủ trưởng, một ngày nào đó nhất định cô An sẽ cảm nhận được sự dụng tâm của ngài, bây giờ nhất thời cô ấy không có cách nào chấp nhận thôi. Ngài đối xử tốt với cô ấy, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, tôi tin nhất định cô An sẽ hiểu, cho cô ấy chút thời gian đi.”
Thẩm Diệc Minh nặng nề gật đầu. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng ông đã về Bắc Kinh rồi. Lúc này, nhà họ Thẩm cũng đang hỗn loạn. Ông cụ Thẩm bị bệnh nằm ở trên giường, không chịu đi bệnh viện chữa trị. Tiết Ngọc Lan ở trong phòng không chịu ra ngoài, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống. Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác đều không thể không bỏ công việc để về chăm sóc ông cụ. Thẩm Diệc Minh vừa về đến nhà đã đi thăm ông cụ, ông cụ nằm ở trên giường yếu ớt hỏi, “Noãn Noãn thế nào rồi? Nó có về cùng con không?” Thẩm Diệc Minh ngồi xuống đầu giường ông cụ, nắm bàn tay gầy trơ xương của ông, thấp giọng trả lời, “Noãn Noãn không về.” Ông cụ Thẩm vừa nghe thấy lập tức kích động, vẻ mặt rất đau khổ.
“Ba, ba yên tâm, mặc dù Noãn Noãn không về, nhưng tình trạng của nó bây giờ rất tốt. Nó sống ở cái biệt thự trước kia, có rất nhiều người giúp việc chăm sóc nó, Huy cũng ngồi máy bay trở về trong đêm rồi, chiều hôm nay là có thể đến. Ba yên tâm đi, Noãn Noãn sẽ không sao đâu.”
Ông cụ Thẩm khoát tay, đau khổ nói: “Con bé đó, sao đời này lại khổ như vậy! Từ nhỏ đã không còn mẹ, hai mươi mấy tuổi lại mất ba, còn nhỏ tuổi đã ở trong tù ba năm, tất cả những khổ sở nó phải chịu đều là chúng ta ban cho. Ba thật hận bản thân mình, năm đó vì sao không có tác thành cho hai đứa, nếu như để con và Diệc Như ở bên nhau, sẽ không có nhiều bi kịch như vậy.” Ngực Thẩm Diệc Minh cũng thắt lại, Thẩm Diệc Như là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ống, mỗi lần nhắc đến đều sẽ cảm thấy đau nhói.
“Ba, cái này không trách ba được, ba cũng là vì đại cuộc, vì tiền đồ của con.”
Tình hình năm đó, chỉ cần cưới Tiết Ngọc Lan, dưới sự giúp đỡ của nhà họ Tiết và nhà họ Thẩm, tiền đồ của ông sẽ không thể hạn chế. Trên thực tế, ông cũng không khiến mọi người thất vọng. Ngược lại, nếu như lúc đó ông cụ Thẩm thành toàn cho bọn họ, ắt phải công bố thân phận của Thẩm Diệc Minh với bên ngoài thì mới có thể để cho bọn họ ở bên nhau. Không còn hào quang của nhà họ Thẩm, lại gánh danh tiếng xấu với em gái mình, tiền đồ của Thẩm Diệc Minh sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ông cụ Thẩm cũng từng đấu tranh, dù sao Thẩm Diệc Như là con gái ông thương yêu nhất, nhưng suy nghĩ mãi, ông cụ vẫn lựa chọn hy sinh tình cảm của bọn họ, tác thành cho hoài bão rộng lớn của Thẩm Diệc Minh.
Ông cụ Thẩm hoàn toàn không ngờ, bọn họ lại có tình cảm sâu đậm như vậy. Chuyện xảy ra sau đó đều không thuộc sự khống chế của ông cụ. Vì Thẩm Diệc Minh, ông cụ hoàn toàn hy sinh con gái mình. Không có ai biết, mấy chục năm này trong lòng ông cụ giày vò và đau khổ thể nào, bao nhiêu lần muốn đến Giang Thành thăm Thẩm Diệc Như, nhưng ông luôn nói với mình, không thể mềm lòng. Chiến hữu cho ông tính mạng, vì Thẩm Diệc Minh, ông có hy sinh nhiều hơn nữa cũng là chuyện đương nhiên.
Cho đến giờ phút này, ông cụ mới dần dần hiểu, thứ ông cụ hy sinh không phải là bản thân ông cụ, mà là con gái và cháu gái của mình. “Diệc Minh, cho dù thế nào, con nhất định phải đưa Noãn Noãn về. Ba vẫn muốn nó đi cùng ba đoạn đường cuối cùng.”
Ông cụ Thẩm đau xót nói một câu, khiến mọi người đều lén lau nước mắt.
Mắt Thẩm Diệc Minh cũng hơi cay cay, ông nắm chặt tay ông cụ, khàn giọng nói: “Ba, ba yên tâm, Noãn Noãn hiếu thuận lại hiểu chuyện, chúng ta cho nó chút thời gian, nó nhất định có thể nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện. Ba nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, nghe lời bác sĩ.”
“Bây giờ không cần lo lắng, ba không chết ngay được, nhưng nếu như mãi mà Noãn Noãn không về, ba không thể bảo đảm ba còn có thể sống được không nữa.”
“Ba.”
“Con đi thăm Ngọc Lan đi, một ngày trời nó không xuống ăn gì rồi, nó cũng là một người đáng thương.”
Thẩm Diệc Minh không biết nên đi đối mặt với Tiết Ngọc Lan như thế nào. Đời này ông phụ lòng bà, hình như có bù đắp nhiều thể nào cũng không thấm vào đâu cả.
Đi đến phòng của bọn họ, ông do dự, im lặng đứng đó rất lâu, không có dũng khí đi vào. Cửa đột nhiên mở từ bên trong ra, Thẩm Thần Bằng đi ra ngoài, nhìn thấy ông, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh của Thẩm Thần Bằng sầm lại. Thậm chí Thẩm Thần Bằng còn siết chặt hai tay lại, nếu như người trước mặt này không phải là bề trên của anh ta, anh ta nhất định sẽ cho ông một đấm.
“Thần Bằng, mẹ con thế nào rồi?” Thẩm Diệc Minh nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thần Bằng híp con ngươi đen láy lại, giọng nói lạnh như băng gằn từng chữ, “Ông còn mặt mũi hỏi bà ấy thế nào rồi à? Một người phụ nữ, vào lúc ông không huy hoàng, không chút do dự gả cho ông, sinh con cho ông. Mấy chục năm nay, có ngày nào ông không bận rộn ở bên ngoài, bà ấy có từng oán trách ông một câu chưa? Ba mươi năm, ba mươi năm quý giá nhất của một người phụ nữ dành cho ông, ông đã đối xử với bà ấy thế nào? Nếu như bạn đầu ống không yêu bà ấy, cũng biết sẽ không yêu bà ấy, ông không nên lấy bà ấy. Nếu đã lấy bà ấy rồi thì nên chỉ có mình bà ấy, chăm lo cho bà ấy.”
“Thần Bằng, ba...”
“Ông không cần giải thích với tôi, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao lúc tôi còn rất nhỏ, ông đã nhẫn tâm đưa tôi ra nước ngoài. Tại sao từ khi tôi ra đời, ông chưa bao giờ bế tôi, chưa bao giờ cười với tôi. Trước kia tôi tưởng rằng ông chính là người máu lạnh vô tình như vậy, đối với ai cũng lạnh lùng. Nhưng từ lúc An Noãn về nhà, tôi phát hiện hóa ra ông cũng biết cười, ông cũng biết cưng chiều người khác, thậm chí có thể chiều một người đến tận trời. An Noãn muốn cái gì ông cũng sẽ cho em ấy, tình yêu, tự do, mà những thứ này đều là thứ tôi có thể ngắm mà không thể cầu. Em ấy là con gái của ông, tôi cũng là con trai của ông, dựa vào cái gì em ấy có thể theo đuổi tình yêu của mình, mà tôi phải trở thành công cụ của ông, trở thành vật hy sinh củng cố giang sơn của ông? Ông không cảm thấy ông đối xử với mẹ con chúng tôi quá tàn nhẫn à?”