Đương nhiên chuyện mà Dương Quang Thành đã làm với Nguyễn gia sẽ không để cho gia đình, đặc biệt là Lưu Sắt Sắt biết. Anh không sợ bị cha hay mẹ mắng, anh chỉ sợ Sắt Sắt của anh sẽ thấy Nguyễn Ân Thi đáng thương rồi lại xin tha cho cô ta. Với loại người như Nguyễn Ân Thi thì chẳng cần phải thương xót.
Nhưng nếu Dương Quang Thành không nói thì người thông minh như Lưu Sắt Sắt cũng sẽ biết cách moi móc thông tin từ chỗ mà cô nghĩ sẽ biết. Đó chính là Hồng Khang Lâm.
Với sự đe dọa của Lưu Sắt Sắt thì Hồng Khang Lâm cũng phải đầu hàng, cuối cùng là đem chuyện tối hôm đó kể lại cho cô nghe. Từng câu, từng chữ của Hồng Khang Lâm đã kể đều làm cho Lưu Sắt Sắt thấy kinh ngạc, cô không dám tin Dương Quang Thành còn có một bộ mặt tàn nhẫn như vậy đó.
Ngạc nhiên ghê, tính ra thì cả hai người ở trước mặt nhau là một vẻ mặt khác, nhưng ở sau lưng lại là một vẻ mặt hoàn toàn khác… Cái này gọi là nhỉ? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã… À không, nhầm rồi, phải gọi là mây tầng nào gặp gió tầng đó mới đúng.
Nghe qua thì nghe qua chứ Lưu Sắt Sắt không quá để tâm, dù sao đi nữa thì chuyện của Nguyễn Ân Thi cũng phải do cô mà gây nghiệp, từ trước đó chắc hẳn cô ta đã làm gì đó với Dương Quang Thành nên cô và đứa bé chỉ là giọt nước tràn ly thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, hừm… Dương Quang Thành đúng là người chồng tốt thật đó.
[…]
Nói chuyện với Hồng Khang Lâm xong thì cô cũng tiễn ra sân bay để về nhà, còn mình thì lại muốn đi dạo một chút cùng với nữ người hầu tên Mao Lương. Từ khi Lưu Sắt Sắt bước chân vào Dương gia đến đây chắc đây là lần đầu tiên cô đi dạo như vậy nhỉ?
Nhớ lại trước đó, ngày nào cũng phải tản bộ đi làm nên sẵn tiện cũng xem như là đi dạo luôn. Còn bây giờ, Dương Quang Thành vì lo lắng cô không an toàn, nên cho dù có đi đâu cũng phải đi xe, có tài xế khá ngột ngạt. Hôm nay cô phải tận hưởng mới được.
Vừa dứt dòng suy nghĩ thì lại có một người phụ nữ khá lớn tuổi đi đến trước mặt cô, bà ấy có chút run rẩy nói:
- Thu Đồng…
Thu Đồng này không phải tên cô, mà là tên của mẹ cô, nhưng mẹ cô là người Bắc Thành, làm sao người Vạn thành lại biết bà chứ? Cơ mà nhìn kĩ lại mới thấy, người phụ nữ có vài nét y hệt mẹ của cô luôn ấy chứ. Đừng nói mấy quyển tiểu thuyết như tiểu thư thất lạc nha? Mẹ cô chắc không phải tiểu thư nhà giàu đâu nhỉ?
Còn chưa để cô lên tiếng thì ở đằng xa có người đã chạy đến đỡ lấy bà ấy, còn nhỏ giọng nói:
- Bà nội, bà lại chạy lung tung rồi.
Xuất hiện trước mặt của Lưu Sắt Sắt là một thanh niên cũng trạc tuổi với cô, vừa nhìn thấy cô thì cậu ta liền gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lại nói:
- Thật ngại quá, bà nội của tôi lớn tuổi nên nhìn nhầm. Chắc là vì tiểu thư quá giống với người cô đã mất của tôi, bà nội thương nhớ con mới như thế. Thật xin lỗi tiểu thư.
- Không sao. Nhưng người mà bà ấy gọi tên là Thu Đồng sao? Bà ấy giống tôi lắm hả?
Cậu thanh niên đó cũng gật đầu, theo như một vài bức ảnh cũ của cô Thu Đồng thì Lưu Sắt Sắt nhìn giống người cô út đó đến sáu, bảy phần. Đặc biệt là đôi mắt rất sinh động, như là có linh khí vậy.
- Xin chào, tôi là Niên Nhuận Phát, hân hạnh được biết tiểu thư.
- Tôi là Lưu Sắt Sắt, chào anh.
Sau đó Niên Nhuận Phát cũng có để lại danh thiếp, nhìn vào thì Lưu Sắt Sắt mới biết cậu ta hiện tại đang chủ của một công ty vật liệu xây dựng. Gia đình Niên gia tuy không quá giàu có nhưng lại cực kỳ thân thiết với nhau, mà đáng tiếc… Mẹ cô không phải họ Niên, chắc hẳn đây chỉ là người giống người thôi.
Nói ra cũng phải thôi, cô lại bắt đầu mơ mộng về thân phận tiểu thư gì chứ, đúng là điên rồi. Đây không phải tiểu thuyết, cô cũng không phải nữ chính, làm sao có thể gặp người người yêu, gặp thần thần quý được chứ. Nhầm lẫn, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.
Trên đường quay về nhà Mao Lương cũng nhìn ra gương mặt của Thiếu phu nhân nhà họ không được vui lắm, chắc hẳn là vì nhìn thấy Niên Nhuận Phát và bà lão vừa rồi chăng? Lẽ nào… Là thiếu phu nhân đang nhớ nhà?
Lúc vào nhà, Lưu Sắt Sắt nhìn thấy Dương Quang Thành đã về rồi, anh còn đang rất lo lắng nhìn cô, vừa thấy cô liền bay tới ôm lấy cô nhỏ giọng nói:
- Vợ đi đâu vậy? Thập Nhất nói đứng chờ em ở bên ngoài mà không thấy em bước ra. Anh thật sự lo lắng đấy.
Nằm ở trong vòng tay ấm áp của Dương Quang Thành, không biết lý do tại sao mà nước mắt cô lại rơi xuống, tiếng nấc cũng rõ ràng hơn, cứ như thế mà ôm anh rồi khóc đến đau lòng. Hiển nhiên Dương Quang Thành và Dương gia cũng bị kinh ngạc với biểu hiện này, tuy biết rằng thai phụ rất nhảy cảm… Nhưng anh chỉ mới hỏi cô thôi mà, còn chưa mắng cô nữa, sao lại khóc luôn rồi?
- Vợ?
- Thành Thành… Em nhớ cha mẹ… Mẹ muốn đi tìm họ.
#Yu~