Tuy rằng Dương Quang Thành đã cho Nguyễn gia hai sự lựa chọn, nhưng Nguyễn Hạn và Trầm Bích vẫn luôn van nài anh, nói sao đi nữa thì hai người họ cũng chỉ có một cô con gái là Nguyễn Ân Thi, từ nhỏ đã nuông chiều yêu thương hết mực, nếu bây giờ đột ngột đem Nguyễn Ân Thi rời đi như thế thì hai vợ chồng họ phải làm sao đây.
Lúc này Hồng Khang Lâm ở một bên chỉ có hơi nhíu mày, chung quy mà nói cái sai lầm của Nguyễn Ân Thi cũng không hoàn toàn trách cô ta được. Có lẽ vì từ nhỏ Nguyễn Ân Thi đã luôn đinh ninh trong đầu mối quan hệ giữa hai nhà Dương - Nguyễn rất tốt, trước sau gì Dương Quang Thành cũng sẽ là chồng của mình, cho đến khi biết tin rằng Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt ở bên nhau, vì giận quá nên mất khôn, thành ra Nguyễn Ân Thi mới buông lời cay nghiệt như thế.
Cơ mà nếu như Hồng Khang Lâm thấy tội cho Nguyễn Ân Thi thì ai tội cho Lưu Sắt Sắt? Nếu như đổi lại hôm nay Lưu Sắt Sắt là một người cam chịu thì chẳng phải cô sẽ chịu thiệt thòi sao? So với người không quen không biết thì Hồng Khang Lâm phải đứng về phía cô bạn thân của mình rồi.
Còn Dương Quang Thành cũng đã quá nhàm chán để ngồi ở đây nghe người nhà họ Nguyễn lải nhải, anh liền lạnh giọng nói:
- Nếu hai người không chọn được, thì để tôi chọn cho. Thập Nhất, Thập Tam, bắt Nguyễn Ân Thi lại!
Nghe lệnh của chủ nhân, Thập Nhất và Thập Tam liền tách Nguyễn Ân Thi ra khỏi hai ông bà nhà họ Nguyễn, Thập Nhất thì giữ chặt lấy tay của Nguyễn Ân Thi, còn Thập Tam thì đứng chắn giữa hai bên, khi này Nguyễn Ân Thi chỉ biết nhìn anh, gương mặt khóc lóc đến thảm thương nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói:
- Quang Thành… Cậu tin Lưu Sắt Sắt đến vậy sao? Những gì chị ta nói… Cậu đều tin? Thời gian cậu quen chị ta được bao nhiêu, tại sao cậu không tin tớ… Quang Thành… Chúng ta là cùng nhau trưởng thành đó, chúng ta…
- Câm miệng! Đừng tỏ vẻ đáng thương nữa Nguyễn Ân Thi. Tôi biết rõ cô luôn chống đối Sắt Sắt, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã cố ý khiến cô ấy thấy khó chịu, còn muốn cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của tôi và cô… Nguyễn Ân Thi, cô nghĩ tôi ngu sao? Nhìn tôi dễ bị dắt mũi lắm à?
- Nếu tớ tồi tệ thì Lưu Sắt Sắt cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!
*CHÁT*, Nguyễn Ân Thi chỉ vừa mới dứt câu đã bị Dương Quang Thành ra tay đánh cho một cái, lực mạnh đến mức khóe môi cũng bật máu. Từ đầu anh đã không có ý định đánh người, nhưng cái miệng của Nguyễn Ân Thi thật sự rất đáng bị đánh, anh không thể nhịn được nữa rồi!
Còn Nguyễn Ân Thi và Nguyễn gia cũng kinh ngạc, vì từ trước đến giờ họ chưa từng nhìn thấy Dương Quang Thành tức giận đến mức ra tay đánh nữ nhân. Đây là lần đầu tiên, mà có vẻ như cũng sẽ là lần cuối cùng… Nhỉ?
- Quang Thành… Cậu đánh tớ?
- Đúng, tôi chính là đánh cô đấy, thì làm sao?
- Từ trước đến nay cậu chưa từng đánh tớ… Vì Lưu Sắt Sắt mà cậu lại đánh tớ? Quang Thành… Tình bạn hơn hai mươi năm của chúng ta lại không bằng một Lưu Sắt Sắt sao?
Nguyễn Ân Thi vừa thấy ấm ức vừa đau lòng, người thanh niên trưởng thành cùng cô ta bây giờ lại vì bảo vệ một cô gái khác mà ra tay đánh cô ta… Thử hỏi ai mà không đau lòng chứ?
Tuy nhiên ánh mắt của Dương Quang Thành không hề dao động, anh còn chán ghét nói:
- Bạn sao? Nực cười! Nếu như không phải cô bám lấy tôi, gia đình cô bám lấy Dương gia, thì cô tôi sẽ xem các người vào mắt à?
- Quang Thành… Cho dù cậu tức giận đến mấy cũng đừng nói những lời khó nghe như vậy chứ!
- Khó nghe? Những lời khó nghe hơn tôi vẫn nói được. Vậy tại sao ở trước mặt vợ tôi cô lại dám nói những lời khó nghe? Nguyễn Ân Thi, cô nghĩ cô là cái thá gì vậy hả? Vợ tôi… Là để cô sỉ nhục sao?
Nghe qua một chút Nguyễn Ân Thi lại cười nhạt, sau đó là cười lớn với sự điên dại… Chung quy mà nói thì hôm nay Dương Quang Thành đến đây không phải là “nghe sự thật”, mà là giúp Lưu Sắt Sắt trút giận. Với cái mục đích như thế thì cho dù Nguyễn Ân Thi có nói gì cũng chỉ là thừa thãi… Phải rồi, đây mới là Dương Quang Thành mà cô ta biết nè!
- Dương Quang Thành… Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu… Em thích anh, từ năm mười ba tuổi em đã thích anh rồi… Quang Thành.
Vốn dĩ là một câu chuyện khá lãng mạn giữa thanh mai và trúc mã, nhưng sắc mặt của Dương Quang Thành hoàn toàn không chút thay đổi, anh đưa mắt nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Còn tôi thì kinh tởm cô. Từ khi bắt đầu tôi đã kinh tởm cô rồi, Nguyễn Ân Thi!
- Kinh tởm… Haha… Buồn cười thật đó… Em làm nhiều chuyện kinh tởm còn không phải vì anh sao? Quang Thành… Là vì anh… Nên em mới biết thành dạng người như thế này… Em muốn hận anh… Nhưng em không làm được… Quang Thành, em vẫn rất thích anh…
Dương Quang Thành đến liếc cũng không thèm liếc, nể tình mối quan hệ nhiều năm giữa hai nhà Dương - Nguyễn nên anh đã chọn phương án thứ nhất cho Nguyễn Ân Thi. Tuy nhiên, cô ta sẽ được giám sát bởi người của anh, mỗi sáng thức dậy sẽ phải quỳ ở trước thần linh để sám hối nhưng chuyện cô ta đã làm, tụng kinh sám hối xong sẽ bị người của anh tát hai mươi hai cái, cho đến khi Lưu Sắt Sắt sinh em bé thì sẽ ngừng lại.
Hiển nhiên ở bên ngoài thì anh sẽ nói rằng Nguyễn Ân Thi muốn đi học và ra nước ngoài du học, nhưng ở sau cái vẻ ngoài hào nhoáng đó chính là nỗi khổ mà cô ta phải chấp nhận!
Nguyễn Ân Thi, đây là sự khoan nhượng cuối cùng của Dương Quang Thành đối với hai chữ “bạn bè” rồi.
#Yu~