Có một loại người, ngươi thậm chí không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn dáng vẻ của hắn thì ngươi cũng có thể chắc chắn rằng đây là một vị thần thanh nhã tuấn tú, trời sinh không giống người thường.
Nói cách khác, khi đã đạt đến trình độ nào đó thì túi da bên ngoài không còn quan trọng nữa.
Tiêu Vong Vân chính là một người như vậy, chỉ một bóng lưng đã khiến người khác cảm phục.
Tuy nhiên, nếu ngươi nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn cùng một lúc thì ngươi không chỉ cảm phục.
Một lần bắt gặp Lâm Tiên đã lầm lỡ cả đời.
("Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" hợp ha ( ꈍᴗꈍ))
Đây là cảm xúc được bộc bạch bởi các tu sĩ đã từng nhìn thấy Lâm Tiên chân quân.
Không chỉ các nữ tu sĩ mà kể cả các nam tu cũng đem lòng ngưỡng mộ Lâm Tiên chân quân.
Người tu luyện không quan tâm lắm đến con cái để nối dõi hay truyền lại đạo pháp. Cho nên họ không để ý đến giới tính của đạo lữ song tu, kể cả chủng tộc gì đi chăng nữa.
Chỉ là mặc dù Lâm Tiên chân quân nổi tiếng ôn hòa nhã nhặn nhưng tu vi của hắn thì ai cũng biết, chẳng có mấy người dám bày tỏ tình cảm của mình với hắn.
Thỉnh thoảng thì cũng có một hai người nhưng đều bị từ chối.
Một người như vậy dường như vốn không nên bị chốn trần tục này làm phiền.
------
Tiêu Vong Vân duy trì động tác này, đứng trên đỉnh núi Lâm Tiên rất lâu.
Khi tu vi đã đạt đến cảnh giới này thì hắn đã sớm tích cốc [*], thậm chí còn không cần ngủ.
[*] Không ăn uống.
Thực ra Tiêu Vong Vân cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Ở trạng thái hiện tại, có thể nói là lần đầu tiên hắn gặp phải khó khăn suốt mấy trăm năm nay.
Trời sinh hắn đã có linh căn thuần khiết, nền tảng linh lực trong suốt không bị vấy bẩn, tốc độ tu luyện cực nhanh. Kể cả lúc thăng giai cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Đương nhiên hắn cũng cho rằng mình sẽ tiếp tục tu luyện cho đến khi nào thành công phi thăng, trở thành tu sĩ duy nhất ở đại lục Thiên Nguyên phi thăng thành công suốt vạn năm.
Chứ không hề tự mãn.
Mọi người đều nghĩ chuyện khó hơn lên trời này chẳng là gì đối với Lâm Tiên chân quân.
Nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng lại xảy ra vấn đề.
Bản thân Tiêu Vong Vân hiểu rõ tu vi của mình không bị đình trệ, trong lòng cũng chẳng có những suy nghĩ vớ vẩn nào không thể chặt đứt.
Rõ ràng hắn đã đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa thể xác và tinh thần như trong các cuốn sách cổ mô tả. Cả thể xác lẫn tinh thần của hắn không bị những suy nghĩ dơ bẩn phân tán. Đáng lẽ ra chỉ cần vượt qua đạo lôi kiếp cuối cùng là phi thăng thành công.
Nhưng lại thiếu một chút.
Đạo lôi kiếp cuối cùng để phi thăng mãi không chịu đến.
Thế là hắn đành phải ở lại thế giới này, chịu đựng áp lực mà đại lục Thiên Nguyên đè ép lên hắn tăng từng ngày.
Một hành động của một cao thủ phi thăng kỳ có thể dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nguyên khí cũng như thời tiết, di chuyển một chút là dời non lấp bể, thừa sức đe dọa sự an toàn của thế giới rộng lớn này.
Vì vậy, kể từ khi Tiêu Vong Vân bước vào phi thăng kỳ thì Thiên Đạo của đại lục Thiên Nguyên bắt đầu tạo áp lực cho hắn, thúc giục hắn rời khỏi đây.
Tiêu Vong Vân giơ tay ra, nhìn vào lòng bàn tay trắng như ngọc, từ cổ tay đến lòng bàn tay có một sợi dây máu rõ ràng --- hắn đã cố gắng hết sức để áp chế tu vi rồi.
Nhưng hai trăm năm trôi qua, áp lực mà Thiên Đạo dồn lên hắn vẫn ngày càng tăng.
Tạm thời thì nó không thể tạo thành mối đe dọa với hắn. Nhưng nếu hắn mãi không gặp lôi kiếp cuối cùng thì chuyện trong tương lai như thế nào rất khó nói.
Chẳng lẽ Tiêu Vong Vân hắn, xuôi chèo mát mái đạt đến phi thăng kỳ lại phải chấp nhận bỏ cuộc ở đây?
Hắn cười sảng khoái, không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt tận hưởng làn gió trong veo trên đỉnh Lâm Tiên.
Hắn đang trong trạng thái lĩnh hội.
Không biết gió lặng từ bao giờ, mây mù trên đỉnh núi càng ngày càng nhiều, đám linh thú thích vui đùa náo động giờ cũng rủ nhau ngủ đông.
Không có sự vật nào dám làm phiền đến vị đại nhân này.