Editor: Serena Bùi
Lệ Thừa Trạch là người có thanh danh ở Ninh Thành, dù việc Vu An An và hắn có trở thành trò cười trong vòng thượng lưu này, thì cũng là sau lưng. Chỉ cần hắn bước vào sảnh tổ chức tiệc từ thiện, những gương mặt kia sẽ lại treo lên tươi cười xum xoe, rốt cuộc ai cũng thích tiền mà.
Vu An An rốt cuộc không sống trong cái vòng hào môn này, lẽ dĩ nhiên trò chuyện cùng các thiên kim không hợp, chỉ cần các nàng vừa mở miệng, sẽ làm nàng nhớ tới Văn Kiều. Thực tế, những người này cũng không thích nàng, dứt khoát bồi bên người Lệ Thừa Trạch là tốt nhất.
Đối với chủ nghĩa nam tử của Lệ Thừa Trạch mà nói, hiển nhiên hắn vô cùng hưởng thụ nữ nhân bên mình, thể hiện với tất cả mọi người, đây là người con gái hắn muốn bảo vệ.
“Vị này chính là Vu tiểu thư?” một người nam nhân trung tuổi nhìn Vu An An hỏi.
Vu An An siết chặt túi cầm tay, rụt rè nhìn người kia gật đầu.
Người này nhìn Lệ Thừa Trạch cười tán thưởng, “Lệ tiên sinh, bạn gái của ngài thật xinh đẹp, ánh mắt ngày thật tốt.”
Ai không thích nghe lời nịnh hót chứ?
Đây vẫn là câu nói vui tai nhất mà Vu An An được nghe.
Người khen nàng thiện lương, đơn thuần rất nhiều, nhưng khen nàng xinh đẹp thì mới là lần đầu tiên. Đặc biệt, trước đó luôn có người so sánh nàng và Văn Kiều, nàng càng muốn được người khác khen ‘xinh đẹp’.
Vu An An lộ ra một nụ cười xán lạn.
Lệ Thừa Trạch quay đầu nhìn nàng rồi mới quay đầu đáp lời, “Cảm ơn.”
Cũng ngay lúc này, mọi người xung quanh đều ồn ào náo nhiệt hơn.
Vu An An không rõ vì sao, theo hướng bọn họ nhìn thì chính là phía cửa lớn đằng kia.
Là người nào tới sao?
Người nam trung niên trung tuổi kia cảm thán một câu, “Lệ Viễn tới.”
Ngôn ngữ thế nhưng đàn đầy sự sợ hãi sùng bái.
Khuôn mặt Lệ Thừa Trạch trầm xuống, quay đầu nhìn lại.
Người hầu đã mở cửa xe ra, nam nhân mặc tây trang thẳng thớm bước xuống.
Trong nháy mắt ấy, hấp dẫn tất cả ánh mắt nữ giới trong hội trường.
Có lẽ do khuôn mặt kia, dáng người kia, khí chất kia —— cao cao tại thượng, lãnh đạm cấm dục.
Bùi: “cao cao tại thượng, lãnh đạm cấm dục’’ Ta thích xài từ này hơn, kiểu người ở địa vị cao luôn xa rời quần chúng, mặt lạnh không có dục vọng gì.
Sau đó, đại gia lại nhìn hắn xoay người, hơi cong lưng, vươn tay đỡ người trong xe ra.
“Lệ Viễn tiên sinh mang theo bạn nữ tới sao?”
“không biết là ai.”
“Khẳng định đẹp hơn Vu An An.”
“Hửm, nhỏ giọng chút, đừng làm Lệ đại thiếu nghe được.”
nói người ta nhỏ giọng, nhưng người nói giọng không nhỏ chút nào.
nói như nào nhỉ, đây là xoi mói của những người con gái xấu tính đi, các nàng hận không thể dẫm Vu An An xuống bùn. Có thể do đố kỵ? Dù Văn Kiều không phải vị hôn thê của Lệ Thừa Trạch, thì còn có các nàng, cũng không đến phiên Vu An An này chứ?
Vu An An cắn môi, nàng vừa tự an ủi bản thân thì lại bị những lời nói này làm nghẹn khuất.
Lúc này, người con gái trong xe cũng được đỡ xuống.
Người con gái mang một bộ lễ phục dạ hội màu lam lộ lưng ôm trọn bầu ngực, trước ngực là bộ trang sức ‘hải dương chi tâm’, chân ngọc mang giày cao gót, dù cao như vậy nhưng bước chân nàng vô cùng uyển chuyển ưu nhã. Hơn nữa, theo từng bước đi, làn váy dài cũng hơi hơi động, quả thực giống tầng tầng sóng biển, sắc thái mê người vô cùng.
Ưu nhã, động lòng người.
một khắc nàng đi xuống, ai ai cũng đều liên tưởng tới hai từ đó.
Hai người tay trong tay chậm rãi lại gần, mọi người cũng nhìn rõ hơn.
Nàng không mang trang sức dư thừa, trên người không mang vật sang quý nhiều lắm, nhưng làm người ta khiến người ta cảm nhận được hơi thở quý tộc.
Trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày xinh đẹp vô ngần.
thật giống mỹ nhân đi ra từ điển họa của Trung Quốc, mỗi một cử động, mỗi một nụ cười đều làm say lòng người.
Đa phần nam giới trong hội trường đều tập trung ánh mắt trên người nàng.
Cứ như vậy, đôi nam nữ này trở thành người nổi bật nhất tiệc tối đêm nay!
“Là Văn Kiều.”
“Văn tiểu thư a, sao nàng lại tới đây cùng Lệ Viễn tiên sinh?”
“Đây là...có trò hay để nhìn a.”
Tim Vu An An càng đập càng nhanh, trên lưng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, dưới chân như nhũn ra, cả ngươi dường như muốn ngất đi.
Theo bản năng nàng sợ Văn Kiều xuất hiện, sợ nàng sẽ tới những yến tiệc thượng lưu này. Mà bây giờ, điều nàng sợ nhất lại trở thành sự thật! Văn Kiều thực sự tới rồi! Chẳng sợ toàn thân nàng chỉ mang một kiểu dáng trang sức đơn giản như vậy, đến cả trang phục cũng là màu sắc nhẹ nhàng… Vẫn cứ đoạt đi tất cả ánh mắt của mọi người!
thật giống những lời bọn họ hay nghị luận…
“Chẳng lẽ Văn tiểu thư không tốt hơn nàng một vạn lần?” “Gà rừng dù có thêm lông chim xinh đẹp cũng không thành phượng hoàng được.”...
Vu An An vô thức nắm chặt tay áo Lệ Thừa Trạch.
Lệ Thừa Trạch thì sao? hắn đang nhìn Văn Kiều.
Bao lâu chưa thấy?
một tháng, hai tháng?
Nàng càng thêm đẹp.
Trước kia nàng xinh đẹp mỹ lệ, nhưng trong vòng thượng lưu này thì nhiều lắm cũng coi như xuất sắc, còn kém vài phần đi!
Nhưng hôm nay…
Chỉ cần nàng đứng im nơi đó, liền lóa mắt người khác!
Cả người tràn đầy cuốn hút kì lạ, mỗi một cái ánh mắt dừng trên người nàng đều không dễ dàng rời đi.
Lệ Thừa Trạch chật vật dời ánh mắt, nhìn về phía Lệ Viễn.
Lệ Viễn!
Tại sao hắn lại tới đây với Văn Kiều? hắn là bạn nam đi cùng Văn Kiều sao?
Lệ Viễn cũng mang một bộ tây trang cùng màu, hẳn là cố ý đi.
Khí chất của hai người này, khi đi cùng nhau, tạo cảm giác phù hợp kỳ lạ.
Lệ Thừa Trạch siết chặt nắm tay.
Đáng chết!
Có phải từ sớm bọn họ đã cấu kết với nhau?
Nga, lần đó bắt có, Văn Kiều cứu mạng hắn, là sớm có mưu đồ đúng không?
Đáy lòng Lệ Thừa Trạch như có một ngọn lửa nóng, làm bỏng ngực hắn, cực kỳ khó chịu.
Sao nàng có thể đối với hắn như vậy?
Nàng, như thế nào có thể!
Đúng lúc này, Lệ Thừa Trạch nhận ra Vu An An đang run rẩy.
hắn quay đầu nhìn nàng, liền thấy thân ảnh nho nhỏ run run, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hồi, đại khái là bị Văn Kiều dọa sợ rồi.
Đúng vậy, Văn Kiều lấy tim của nàng, Vu An An nhìn Văn Kiều, tự nhiên sẽ sinh ra sự sợ hãi.
Bên kia ngược lại, Văn Kiều kéo cánh tay Lệ Viễn, trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ, thần thái tự tin. Nàng nhất định là đang cười nhạo hắn, chơi hắn tới chạy vòng quanh, còn lấy đi trái tim của An An. Giờ thì nàng khỏe mạnh, còn An An? An An của hắn chỉ có hắn, An An chỉ có thể nhu nhược, bất lực mà dựa vào hắn…
Lệ Thừa Trạch cắn răng, lửa giận nơi đáy lòng đan chéo cùng thương tiếc.
hắn vỗ mu bàn tay Vu An An, “Đừng nóng giận, hài tử quan trọng.”
“Ân.” Vu An An nhu thuận gật đầu.
May mắn, Lệ Thừa Trạch vẫn ở bên nàng, sẽ không vì Văn Kiều xinh đẹp giàu có mà rời bỏ nàng.
Đảo mắt, Văn Kiều liền kéo Lệ Viễn tới trước mặt bọn họ.
Lệ Thừa Trạch không chút nghĩ ngợi bước lên một bước, sắc mặt lạnh lẽo, “Văn tiểu thư thật bản lĩnh, nhanh như vậy liền thông đồng người đàn ông khác. Còn không phải người khác, là tiểu thúc của ta a.”
Đầu tiên Văn Kiều tỏ ra kinh ngạc nhìn Vu An An, “Các ngươi…”
“Văn tiểu thư có tư cách gì quản chúng ta? không bằng nói tới ngươi trước đi.” Lệ Thừa Trạch đánh gãy lời nàng nói một cách thô bạo.
“không có gì để nói.” Lệ Viễn nhàn nhạt đáp lại, “Thừa Trạch, tư thái này của ngươi, thật khó coi.”
Thấy bộ dáng nổi giận vì hồng nhanh của Lệ Viễn, Lệ Thừa Trạch càng cảm thấy tức giận, một ngụm nghẹn ở cổ không sao nuốt trôi được, làm hắn hít thở không thông. Tức giận cười lạnh, Lệ Thừa Trạch nói: “Như thế nào? Tiểu thúc thúc muốn cưới nữ nhân ta không cần? Làm thẩm thẩm ta? Tiểu thúc vẫn là bỏ nàng cho thỏa đáng. Rốt cuộc nàng...Cũng không phải tiểu bạch thỏ như biểu hiện. Nàng cái một kẻ tâm cơ sâu nặng!”
Sắc mặt Văn Kiều tái nhợt, mặt mày cũng lạnh lẽo hơn, “Đủ rồi!”
Thanh âm vang lên, còn có tiếng va chạm.
Là Lệ Viễn đấm Lệ Thừa Trạch, một quả đấm khiến Lệ Thừa Trạch ngã ngửa.
“Ta muốn đánh hắn từ lâu rồi.” Lệ Viễn cởi cúc áo làm từ đá quý, tiện tay ném áo xuống mặt đất, tay áo cũng được vén lên, bộ âu phục này cũng chẳng thể che giấu được cơ bắp cuồn cuộn này. Mặt mày Lệ Viễn tràn đầy băng giá, lời nói văn nhã lại mang theo hơi thở thô bạo, “Đồ vật không giáo dưỡng.”
Vu An An hét lên một tiếng, cũng té ngã theo.
Nàng cẩn thận ôm bụng, hốt hoảng nhìn Lệ Viễn: “Ngươi muốn làm gì? Đánh người là phạm pháp!”
một ánh mắt Lệ Viễn cũng chẳng nhìn nàng, chờ Lệ Thừa Trạch bò dậy, hắn lại đập một đấm qua, năm đấm vừa mạnh vừa nhanh, hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng văn nhã bên ngoài.
Người xung quanh nhìn tới hãi hùng khiếp vía, trong miệng còn không quên kêu, “Đừng đánh đừng đánh nữa.”
“Lệ đại thiếu! Sao phải vậy…”
“Đúng vậy đúng vậy, thúc cháu không nên đánh nhau…”
Lời nói không mất tiền, chân lại không di chuyển can ngăn gì cả.
Có lẽ là không ai dám tiến lên?
Lệ Viễn xuống tay mạnh như vậy, Lệ Thừa Trạch cũng không tính kẻ ăn chay, cả hai đều là một loại người, thế là cả hai xông vào nhau.
“Phanh!”
“Bang!”
“Rắc ——”
Thân thể đập xuống mặt đất, âm thanh xương khớp bị gãy vang lên liên tiếp.
Hai người như hai con thú bị bỏ đói vài ngày, bọn họ hận không thể xé thịt trên người đối phương xuống vậy.
Hệ thống một bên nhìn, một bên kinh sợ.
“Lợi, lợi hại, lão đại thật lợi hại, nam chủ cùng thúc hắn đều đánh nhau vì ngươi rồi...”
Văn Kiều: “không cần quấy rầy cảm xúc của ta.”
Hệ thống: “……”
Văn Kiều đứng nơi đó, nàng nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang vật lộn kịch liệt trên đất này, đáy mắt toát ra vài phần bi thương, vài phần giận dữ.
Sắc mặt nàng tái nhợt, người xem chỉ thấy thương tiếc.
So sánh với Vu An An đứng đằng kia hô này hô kia, không cùng một đẳng cấp.
“Văn tiểu thư thật xui xẻo.”
“Sao Lệ Thừa Trạch có thể bỏ nàng chứ?”
**********
Hai thúc cháu Lệ gia đánh nhau trong tiệc tối của buổi từ thiện đã lan truyền khắp toàn bộ vòng thượng lưu. Ai cũng không dám nghị luận trước mặt hai nhân vật chính này.
Vậy nhưng hai thúc cháu nhà này vẫn có điểm chung.
Ví như, Lệ Thừa Trạch vẫn có thể mang theo Vu An An tới tham dự các yến hội, không màng những đồn đãi vớ vẩn.
Lệ Viễn cũng có thể vén tay áo, bỏ đi mặt lạ cao cao tại thượng, nói đánh liền đánh, không màng đồn đãi gì cả.
Lúc này, Văn Kiều ngồi trong phòng khám, nàng kéo Lệ Viễn tới bôi thuốc. Thần sắc Lệ Viễn đã bình tĩnh lại, còn có thể phát hiện khóe miệng hắn có ý cười.
Mà cách bọn họ hai mét, sắc mặt Lệ Thừa Trạch nặng nề ngồi bên đó, cũng là bôi thuốc.
Chỉ có Vu An An, nàng đau bụng, được mang tới bệnh viện kiểm tra.
Trong phòng, không khí tĩnh lặng bao trùm.
Hộ sĩ phụ trách nơi này đều nơm nớp lo sợ, cái nhíp trong tay lung lay vài lần rồi.
Vẫn là Lệ Thừa Trạch kìm nén không được.
Từ góc độ của hắn nhìn qua, có vẻ Văn Kiều và Lệ Viễn đang ngồi thân mật với nhau.
“Văn Kiều, thúc thúc này của ta, không phải người tốt gì. Ta có thể tha thứ ngươi lừa gạt ta! Ngươi không thể bởi vì ta và An An ở bên nhau liền làm như vậy để trả thù ta…”
Lệ Viễn liếc mắt qua, đáy mắt nguy hiểm nhìn, “Chất nhi, tự luyến quá mức cũng là một loại bệnh.”
“Đây là việc riêng của hai chúng ta…” Lệ Thừa Trạch tức giận đứng dậy nói.
“Còn muốn bị ăn đánh nữa sao?” Lệ Viễn nheo mắt hỏi.
“Ai bị đánh còn chưa biết đâu.”
“Muốn vào bệnh viện sao?” một câu hỏi nhàn nhạt vang lên, là Văn Kiều nói.
Lệ Viễn ngậm miệng, hơn nữa còn thu liễm sát khí quanh người.
Lệ Thừa Trạch lại càng bất mãn.
Phản ứng này của Lệ Viễn, thật giống như giữa hai người có sự ăn ý nhịp nhàng vậy.
“Bạn gái ngươi tới.” Văn Kiều chỉ chỉ cửa phòng bệnh, lên tiếng nhắc nhở người nào đó.
Lệ Thừa Trạch theo hướng bàn tay nàng nhìn ra, phát hiện sắc mặt An An tái nhợt đứng ở đó.
“An An.” Lệ Thừa Trạch lập tức đứng dậy đón người, trên mặt mang theo thương tiếc.
Vu An An đang nhéo đầu ngón tay của mình.
Nàng đau bụng, chỉ có thể để thư ký của hắn đi kiểm tra cùng. Mà Lệ Thừa Trạch? hắn lại ở gian phòng này khám bệnh, vì Văn Kiều mà hai thúc cháu xung đột.
Nàng mới là người mà hắn cần để trong lòng!