Editor: 1900
“Là đồ ăn ngon nhất mà anh từng được dùng.” Lệ Viễn không chút khoa trương tán thưởng. Hơn nữa, còn được ăn cùng ai kia, quả là món ăn trân quý tuyệt vời nhất!
“Vậy trước kia Lệ tiên sinh thường ăn gì?” Văn Kiều tò mò.
“Nhiều nhất là đồ hộp, lương khô, bánh.”
Văn Kiều giờ mới nhớ, lần đầu tiên thấy Lệ Viễn, trên người hắn có khí chất vô cùng khác người thường. Theo lời đồn, vị này mất tích khi còn rất trẻ.
“Lệ tiên sinh là quân nhân sao?” Văn Kiều không chút cố kỵ hỏi trực tiếp.
trên người nam nhân này có sự tự tin rồi lại có sự sắc nhọn nhạy bén, hương vị này đến từ chính bản thân hắn. Mà không như Lệ Thừa Trạch, phân nửa tới từ gia thế tập đoàn Lệ thị. Loại tự tin này như khắc vào trong xương cốt. Bên ngoài so với Lệ Thừa Trạch thì dễ gần hơn, nhưng nói tới nguy hiểm thì không có bất cứ người đàn ông nào sánh bằng.
“Đúng vậy.” Lệ Viễn gật đầu.
“Bất quá, hiện tại không phải.” Lệ Viễn mỉm cười nói tiếp.
“thật lợi hại.” Văn Kiều khen ngợi từ tận đáy lòng.
Đây là lời khen ngắn gọn nhất mà hắn được nghe! Nhưng không biết vì sao, lại làm tim hắn đập nhanh khó kìm!
“Cảm ơn em, Văn tiểu thư.” Năm chữ ngắn ngủi, lại mang hương vị ôn nhu lưu luyến.
Văn Kiều cúi đầu tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa bất đắc dĩ.
Cơm quá mềm.
Rau dưa quá nhạt.
Canh cũng được, giống nước luộc vậy.
………..
Lệ Viễn nghe nàng nhỏ giọng oán hận tâm trạng thật tốt.
hắn chưa từng thấy qua một Văn Kiều sinh động như vậy, càng nhìn càng bổ não, nếu được sống cùng nàng, nhất định sẽ rất thú vị….
Bên này không khí ấm áp.
Bên kia, nam nữ chính dựa theo cốt truyện, hòa hảo trở lại
Lệ Thừa Trạch nói chuyện bắt cóc ngày nhỏ cho Vu An An nghe, quả nhiên, nàng ta còn nhớ ký ức năm đó, thậm chí còn có tín vật nữa. Nam chính nhìn chằm chằm vật kia, hoàn toàn lâm vào đoạn hồi ức khi xưa. Hối hận trong lòng tựa như hạt mầm điên cuồng phát triển.
Vì thế…. Hai người liền mơ mơ màng màng mà lăn giường.
Lệ Viễn biết Lệ Thừa Trạch vẫn luôn ở bên Vu An An, dù sao hắn ta cũng không tới thăm Văn Kiều, liền dứt khoát mỗi ngày đều tới phòng bệnh của nàng, hai người cùng nhau ăn cơm bệnh nhân.
Dò hỏi bác sĩ hồi lâu, một hai lần, Lệ Viễn cũng lặng lẽ mang ít đồ ăn vào, đút cho nàng Văn Kiều kén ăn đang chê nhạt nhẽo kia.
Đợi thời cơ đến, Lệ Viễn liền nói chuyện Lệ Thừa Trạch và Vu An An đang ở cùng nhau, tiết lộ cho Văn Kiều biết.
“Nếu, tương lai, Lệ Thừa Trạch bị tài chế vì phạm pháp… Ngươi sẽ khổ sở sao?” Đột nhiên Lệ Viễn hỏi.
“Có… Nhưng.” Văn Kiều đáp lại nhàn nhạt.
Lệ Viễn hoàn toàn yên tâm.
Cháu trai ngoan của hắn như vậy, dù Văn Kiều thích hắn, tình cảm cũng sẽ bị phai nhạt thôi.
Thực hảo!
Văn Kiều có ý tưởng khác.
Bị pháp luật chế tài?
Nghĩ tới thân phận quân nhân của Lệ Viễn.
Văn Kiều cảm thấy, lúc trước hắn bắt cóc nam chính, không đơn giản chỉ vì cá nhân mà mục đích còn sâu hơn nữa. Trong tay bá đạo tổng tài, không có một hai cái mạng người, không buôn lậu súng ống đạn dược, không làm giá sàn tài chính, không có sơ giao cùng các lão đại hắc bang thì quá uổng rồi.... Sao xứng tổng tài bá đạo chứ!
Theo cốt truyện, Lệ Viễn bỏ mình ở nước ngoài do khủng bố tập kích, hẳn cũng không phải chuyện ngoài ý muốn nhỉ?
Có thể là cha con Lệ gia hoặc thế lực có quan hệ với bọn họ, cố ý muốn Lệ Viễn chết!
Thực thú vị!
“Mấy ngày này anh có chút việc vội, tạm thời không thể qua đây.” Lệ Viễn mở miệng không nỡ.
“Được.”
trên mặt thất vọng chợt lóe rồi biến mất, hắn đứng dậy bước ra ngoài cửa, đứng vài giây, mới quay đầu lại, “Văn tiểu thư, em không có lời nào muốn nói với anh sao?”
Văn Kiều nghiêng đầu, “anh muốn nghe cái gì, Lệ tiên sinh?”
“Muốn nghe…”
không đợi Lệ Viễn nói hết lời, Văn Kiều liền lên tiếng trước, “Được rồi, em sẽ nhớ Lệ tiên sinh, gặp lại sau. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi cần phải hợp lý nhé.”
Văn Kiều nói một hơi những điều hắn muốn nghe xong liền im ắng nhìn hắn chăm chú.
Lệ Viễn kéo cửa bước ra ngoài.
Chỉ là đứng bên ngoài, lại không vội vã ly khai, mà chậm rãi bình phục kinh hoàng trong lòng.
Ngẩng ngẩng đầu, nhìn bộ dáng mình qua khung pha lê trên hành lang.
Khóe miệng giơ lên.(=.+ mật ngọt chết người chứ ruồi không chết nổi)
Đây là nụ cười xán lạn nhất của hắn từ sau đợt khủng bố khi xưa.
………..
Vu An An lại cùng Lệ Thừa Trạch bạo phát một trận khắc khẩu rồi.
Nguyên nhân là, thời điểm nam chính trở về, nữ chính ngửi được hương nước hoa lạ.
Vu An An run rẩy, “Ngươi đi gặp Văn Kiều?”
một câu “Văn tiểu thư” cô cũng không muốn gọi.
Nữ nhân kia cướp đi trái tim của mình, cô ta không xứng!
“Ta không đi gặp nàng, lâu rồi ta không gặp nàng. Ta mà biết em mới nữ hài năm đó, ta còn đi gặp nàng làm gì nữa?”
“Vậy mùi hương trên người ngươi từ đâu đây?” Vu An An kích động kêu lên.
Sau đó nàng hôn mê bất tỉnh rồi.
Lệ Thừa Trạch sợ hãi, tưởng di chứng sau đổi tim.
Vừa xấu hổ vừa tức giận gọi cho bác sĩ tới, kết quả là “Vu tiểu thư đã mang thai.”
Đợi Vu An An tỉnh lại, vì cái thai trong bụng, hai người lại khôi phục ngọt ngào mùi mẫn.
Đáy lòng Vu An An ghen ghét căm phẫn Văn Kiều, nên càng không muốn Lệ Thừa Trạch trở lại bên Văn Kiều.
Bọn họ hại nàng thảm như vậy, nàng phải được thứ gì chứ.
Ít nhất, nàng muốn nắm Lệ Thừa Trạch thật chắc trong tay.
Lúc sau, Lệ Thừa Trạch mang Vu An An về nhà, lại đưa nàng tới các địa điểm các cặp đôi hay hẹn hò.
Vu An An cũng đưa Lệ Thừa Trạch về nhà mình, còn được hắn ta giúp đỡ hung hăng nói lại những người bà con chê họ nghèo trước kia.
Bởi vì quan hệ của hai người, thân thể giao hợp, lại có kết tinh tình yêu của hai người họ là cái thai kia, tình cảm càng ngày càng tốt đẹp, càng thêm thân mật.
Đôi khi, Lệ Thừa Trạch cũng nhớ tới Văn Kiều động lòng như nào.
Nhưng thực mau, hắn phủ định ngay.
Những biểu hiện tốt đẹp đó đều là giả dối, đều là Văn Kiều lừa gạt hắn mà diễn ra! hắn không tìm nàng tính sổ đã là niệm tình cũ…
Thời điểm Lệ Thừa Trạch đưa Vu An An đi bệnh viện phụ sản kiểm tra, Văn Kiều được xuất viện.
“Hôm nay Văn tiểu thư thực xinh đẹp.” Lệ Viễn ngồi trên ghế lái nói.
“Cảm ơn, Lệ tiên sinh cũng thực anh tuấn.” Văn Kiều ngồi trên ghế phụ, mỉm cười đáp lại.
Sau khi hai người ‘hàn huyên’ xong, Lệ Viễn mới trầm giọng, nhắc tới một sự kiện khác.
“Lệ Thừa Trạch chuẩn bị tạo áp lực, muốn kết hôn cùng bị tiểu thư Vu An An kia. hiện tại, bọn họ đã trở thành trò cười của toàn bộ giới thượng lưu.”
Văn Kiều nghe vậy nhướng mày, “Thế chẳng phải em đây cũng trở thành chê cười trong vòng tròn này sao? Rốt cuộc em cũng là vị hôn thê trước của anh ta.”
Lệ Viễn nắm tay lái thật chặt, hắn thấp giọng, “Có một biện pháp, không chỉ không trở thành trò cười, mà còn trở thành đối tượng được yêu thích và ngưỡng mộ.”
“Ân?” Văn Kiều ngạc nhiên nhìn hắn.
“Nguyện lắng nghe ngài.”
Lệ Viễn nhẹ nhàng đáp, “ Đính hôn cùng anh.”
Thực tế, nỗi lòng là khẩn trương lắm đấy.
“Việc hôn ước không thể đáp ứng qua loa.” Văn Kiều chớp mắt.
Đáy mắt khó nén sự thất vọng trông thấy rõ ràng.
“Tiệc tối từ thiện do Hậu thiên kim tổ chứ, em có thể là bạn gái của Lệ tiên sinh sao?”
“Vinh hạnh của anh! Tim lại đập nhanh lắm rồi. Lệ Viễn đáp vừa nhanh vừa gấp.
hắn phát hiện, cô gái này, sức quyến rũ của nàng làm hắn không thể nói không.
Đảo mắt tới buổi tiệc hôm đó.
Lệ Viễn tặng lễ phục, trang sức tới Văn gia.
Mẹ Văn thở dài, “May mà Kiều Kiều nhà ta giải trừ hôn ước từ sớm với tên kia, bằng không hiện tại liền ủy khuất rồi. Ta liền nói cái cô nàng kia, Vu gì gì đó, thật không phải thứ tốt mà. Lúc trước không hiểu vì sao cùng tầng với con, còn chạy tới thăm con. Nguyên lai là tới thị uy a! Lệ Thừa Trạch cũng thật to gan lớn mật, dám ở dưới mí mắt Văn gia ta nuôi nữ nhân khác, lúc đó các ngươi còn chưa hủy bỏ hôn ước đâu!”
Cha Văn cũng gật đầu, tức giận vô cùng, “Lệ gia đều không phải thứ gì tốt! Gần đây không phải Lệ Viễn rất lợi hại sao? Để hắn ta sớm mà lục đục sụp nát sớm mới tốt! Bắt nạt con gái Văn gia ta sao?’’
Mẹ Văn lại thở dài, “Tiệc tối hôm nay phải làm sao bây giờ? Hay đừng để Kiều Kiều đi. Lệ Thừa Trạch kia kiểu gì cũng mang theo cái cô họ Vu kia tới.”
“Cháu đưa em họ tới, tuyệt đối không cho cho ai bắt nạt em cháu.” anh họ Văn đứng một bên nói.
“Được, vậy ngươi…” Mẹ Văn mới nói một nửa, liền thấy hai cô gầu gái chuyển một gói quà lớn vào: “một vị tiên sinh gửi cho tiểu thư.”
Văn Kiều chỉ lên bàn, ý bảo đặt lên đó, rồi mở hộp ra.
Trong hộp quà sang trọng được gói rất đẹp, có bộ lễ phục cao cấp được thiết kế riêng cùng với trang sức phối hợp.
Cha mẹ Văn nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, “Kiều Kiều, đây là, thanh niên nhà ai đây?”
Văn Kiều chớp mắt, “Cha mẹ đoán a.”
nói xong, Văn Kiều nhanh tay đi thay đồ.
Chờ đổi xong đồ, nhìn ra bên ngoài biệt thự đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đợi.
Cha mẹ Văn, cả vị anh họ đều lén lút phía sau bức màn trông ra, không biết kẻ nào tới đón bảo bối nhà họ mà không vào chào hỏi gì hết ta!!! Lại do khoảng cách quá xa, thật sự không nhìn rõ người, xa xa trông lại là một nam nhân dáng người đĩnh đạc, khí chất xuất chúng.
Mẹ Văn mày thì cau nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong cong, “Có mới là tốt, có mới là tốt….”
Cha Văn cũng làm bộ cau mày tức giận, nhưng khóe miệng nhịn không được giơ lên, “Đúng!”
………
Vu An An đã từng tham dự vài lần tiệc cùng Lệ Thừa Trạch, nhưng rốt cuộc, nàng cũng không phải người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Chẳng sợ một thân lễ phục thiết kế cao cấp, nước hoa thơm nức, trang sức xa hoa, vẫn như cũ là con vịt xấu xí. Huống chi, nàng đi tới đâu, đều có người che miệng nói xấu sau lưng. Mà đa phần đều xì xào, “Lệ đai thiếu đây là cái loại ánh mắt gì đây, Văn tiểu thư còn không hơn một vạn lần sao?” “ Gà gừng thì có thêm bộ lông xinh đẹp cũng chẳng thể thành phượng hoàng được.” “Văn tiểu thư khí chất thư hương, ngũ quan lại xinh đẹp tuyệt trần, hai người mà đứng một chỗ chẳng phải phiên bản lọ lem và công chúa đây sao?”
Mọi người đều nói quá nhiều, Vu An An nghe cũng thành thói quen.
Mỗi lần nghe, nàng đều nhớ tới thời gian gặp gỡ Văn Kiều.
Đích thực, Văn Kiều mọi mặt đều hơn nàng thật, chênh lệch thật sự lớn, đây là điều nàng không thể không thừa nhận.
Vu An An cắn môi, nghĩ tới Văn Kiều, sau khi giải phẫu sẽ gặp phải xung đột nội tạng trong cơ thể, hẳn là chưa xuất viện, nàng mới tự an ủi thì mới thấy thoải mái chút.
Đồ vật không phải của nàng ta, nàng ta dùng cũng không thích hợp đâu!
“An An, lo lắng à?” Lệ Thừa Trạch cầm tay nàng.
Vu An An lắc đầu, cúi đầu nhìn lễ trên người.
Trải qua mấy ngày nay được bỗi dưỡng tỉ mỉ, so với buổi đầu tham gia tiệc hội đã tốt hơn rất nhiều. Huống chi, Lệ Thừa Trạch là đại thiếu gia của nhà giàu nhất thành phố này. Có Lệ Thừa Trạch bên cạnh, nàng chính là người chiến thắng tất cả hay sao?
“Đại thiếu, hôm nay Lệ Viễn tiên sinh cũng tới.” Bí thư ngồi ở phía trước quay đầu lại báo.
Trong khoảnh khắc sắc mặt của Lệ Thừa Trạch trầm xuống.
Lệ! Viễn!
một kẻ lẽ ra phải chết từ nhiều năm, nay đột nhiên trở lại, đã vậy còn trở thành ông chủ một công ty tài chính hàng đầu, chính là tên tuổi người Lệ gia hắn.
Cứ như vậy mà chèn ép cha con bọn họ, lại còn liên tiếp đối phó chính người Lệ gia nữa.
Lệ Viễn lớn tuổi hơn hắn, chính là một con cáo già.
Lệ Thừa Trạch hắn cũng ăn mệt vài lần rồi.
Lúc này nghe được tên Lệ Viễn, liền thấy cả người khó chịu rồi.
“Đại thiếu, tới rồi.” Tài xế dừng xe cung kính báo.
Người hầu bên ngoài kéo cửa xe, chờ người bên trong bước ra.
Lệ Thừa Trạch đi xuống trước, sau đó mới nâng Vu An An đi xuống.
một bước họ rời khỏi xe, liền có tiếng xì xầm, “Đây hẳn là chân ái của Lệ đại thiếu a! Hôm nay ngày gì mà mang nàng tới đây…”
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay Văn tiểu thư cũng nhận thư mời sẽ tới a.”
Lệ Thừa Trạch và Vu An An không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, rồi lại như không có việc gì mà tiếp tục bước vào trong.
1900: Chúc các nàng sức khỏe đón tết an vui nhé.