Chương 1014
Tô Tử Chiến ngẩn người cố gắng không động đậy, mãi đến khi tiếng động cơ xe chở mấy người rời đi cậu mới không nhịn được mà đứng lên rướn cổ nhìn qua.
Giọng của Tiểu Ngũ đột nhiên vang lên: “Muốn sao? Ngộ Không, nếu cậu muốn đi thì cứ nói nha, cậu không nói sao tôi biết cậu muốn gì được.”
Tô Tử Chiến đột nhiên nhìn Tiểu Ngũ chằm chằm.
Vừa rồi bà cụ Tô nói đến bệnh viện không thể mang Tiểu Ngũ đi, nhưng…
Túc Bảo thích con vẹt này, chắc cô bé muốn mang nó đi nhỉ?
Được rồi, cậu sẽ cố mang đến cho cô nhóc vậy, dù sao tổng giám đốc Tô nói phải chăm sóc em gái, cậu nghe lời tổng giám đốc Tô.
Tiểu Ngũ nhìn Tô Tử Chiến nhìn mình trầm tư thì nghiêng đầu nói: “Mặc dù cậu nhìn tôi rất có thành ý nhưng cậu muốn nói gì với tôi thì nói đi. Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn? Cậu muốn tôi sẽ cho cậu, cậu muốn thì sao tôi lại không cho được? Không có chuyện cậu muốn mà tôi không cho cậu, cậu không muốn tôi lại đưa cho cậu. Mọi người đều nói đạo lí mà! Bây giờ tôi đếm đến ba, cậu nói rõ bản thân có muốn hay không…”
Đoạn này là lời thoại trong Tây Du ký, đây là lời lải nhải dông dài của Đường Tam Tạng.
Tiểu Ngũ học thuộc không sót chữ nào, đoạn thoại lải nhải dài dòng văn tự, vậy mà nó lại có chút khí chất của Đường Tam Tạng.
Tô Tử Chiến nắm lấy cổ nó, lạnh mặt nói: “Ồn ào!”
Tiểu Ngũ: “Éc… Éc! Thả đại gia ta ra, cứu mạng, cứu mạng! Lừa bán con nít!”
Tô Tử Chiến không thể nhịn được nữa, cậu đổi chỗ, túm cánh nó.
Tiểu Ngũ không chịu được: “Lão Lục nhà ngươi, ta phục lão Lục ngươi rồi! Ta thật sự phục rồi! Có bản lĩnh thả ta xuống, chúng ta chiến đấu với nhau!”
Tô Tử Chiến đi vào phòng Túc Bảo lấy túi dành cho thú cưng rồi nhét Tiểu Ngũ vào.
Tiểu Ngũ: “…”
Tô Tử Chiến vừa muốn đi lại nghe thấy con vẹt kia kêu linh tinh ở trong túi thú cưng: “Chờ chút, ít nhất cũng mang tôi đi cùng đi người anh em SpongeBob !”
Nó lại chuyển qua lời thoại phim SpongeBob, đúng lúc này ông nội rùa ngậm một cọng tảo biến chậm rãi bò ra từ gầm bàn.
Tô Tử Chiến nhìn một cái rồi nâng rùa đen lên.
Ông nội rùa đen: “?”
Nó đang tản bộ mà, nó làm gì rồi?
Trong bệnh viện, khoa thần kinh.
Bà cụ Tô không đến bệnh viện tư nhân mà chọn bệnh viện công của Tô Ý Thâm.
Bà cụ có thời gian thì càng thích đến bệnh viện công hơn, bác sĩ ở đây không thực dụng như bác sĩ ở bệnh viện tư.
Cuối cùng cũng đến lượt bà ấy, bà cụ Tô mang theo một hàng cà rốt vào trong.
Bác sĩ sững người: “Là ai khám bệnh?”
Bà cụ Tô gọi Tô Tử Tích, cho cậu ngồi xuống ghế xong nói: “Là đứa cháu này của tôi.”
Tô Tử Tích ngồi trên ghế: “…?”
Trên bàn có một tấm bảng, bên trên viết tên bác sĩ, chủ nhiệm khoa của cái gì cái gì đó.
Khoa thần kinh khoa nhi.
Từ từ, nơi này là khoa thần kinh của khoa nhi?