Chương 1013
Mộc Quy Phàm lắc tay, trời tối rồi, nên về ăn cơm thôi.
Bé ngoan chắc chắn đang ở nhà chờ anh.
Mộc chiến thần cuối cùng cũng dừng tay, kéo mũ lưỡi trai xuống, nhanh chân đi ra ngoài.
Ngoài bệnh viện tâm thần có hai nam sinh cầm điện thoại di động, vừa đi vừa nói: “Các bạn, đây chính là bệnh viện ma ám nổi tiếng… bệnh viện Đệ Tứ! Đêm nay chúng ta sẽ ở trong đó một đêm…”
“Chủ blog là một người vô thần, tôi đã từng nói với các bạn rồi, trên đời này tuyệt đối không có quỷ, những lời đồn đại kia đều là bịa chuyện mà thôi. Đêm nay nhìn tôi…”
Lời còn chưa hết đã thấy Mộc Quy Phàm nhanh chân đi ra.
Bệnh viện Đệ Tứ không có ánh đèn, nơi này lại là cửa hông nên bên ngoài không có đèn đường.
Mộc Quy Phàm mặc áo đen quần đen nhưng mũ lưỡi trai lại là vải kaki theo kiểu cũ.
Dưới ánh sáng của điện thoại lóe lên.
Người xem trực tiếp!!!!!!!!!
Vừa mới thấy một cái đầu lâu bay qua kìa!
Nam sinh livestream: “…”
Nam sinh nói không tin quỷ sợ hãi, vì cậu ta cũng nhìn thấy!
Nhìn thấy tận mắt, chỉ nháy mắt đã không thấy đâu!
Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt: “Có lẽ là ai chạy bộ qua thôi…”
Một nam sinh khác cầm điện thoại tê cả da đầu: “Người bình thường đi bộ không nhanh như vậy đâu, động tác ổn định như vậy càng không giống chạy bộ…”
Đột nhiên một khuôn mặt trắng bệch từ trên hạ xuống, giọng nói lạnh lùng cứng ngắc: “Các người đến đây làm gì?”
Hai nam sinh và người xem livestream!!!
“Á á á…”
Hai nam sinh nói không tin ma sợ hãi chạy trối chết.
Mộc Quy Phàm cười lạnh, có tí can đảm như vậy thì cũng đừng đến những chỗ này.
Người không biết không sợ, ngày nào chết, chết như thế nào cũng không biết.
Lúc này Mộc Quy Phàm mới thật sự rời khỏi bệnh viện Đệ Tứ.
Ngày hôm sau.
Bà cụ Tô mang theo Tô Tử Tích, Túc Bảo và Tô Tử Du đến bệnh viện.
Hân Hân bị cha mình phát hiện một ngày không làm được bài tập nào nên không được phép ra ngoài.
Túc Bảo thấy bà ngoại muốn mang anh Tử Tích đi bệnh viện thì nói muốn đi cùng, Tô Tử Du thấy Túc Bảo đi đương nhiên cũng sẽ đi theo.
Tô Tử Chiến vốn cũng muốn đi cùng nhưng lại thấy thì giống như mình dính em gái quá.
Rất mất mặt.
Túc Bảo nằm dài trên ghế đọc sách, nửa cái đầu lấp ló sau sách Tô Tử Chiến đang đọc: “Anh cả, anh có đi không?”
Vẻ mặt Tô Tử Chiến không chút thay đổi, không hứng thú nói: “Nhàm chán.”
Túc Bảo bĩu môi: “Vậy được! Vậy tụi em đi đây, anh ở nhà phải ngoan nha!”
Tô Tử Chiến: “…”
Cô bé cho rằng cậu là mấy đứa nhóc kia sao? Lại còn ngoan ngoãn? Ngây thơ.