Vân Thanh dùng sức đỡ Hoắc Cảnh Thâm xuống giường.
Cỏ định vào phòng khách ngủ, nhưng chưa kịp ra cửa thì cơ thể cồ đột nhiên nhẹ tênh.
Vàn Thanh giật mình, vòng tay ôm cổ Hoắc Kiến Hoa theo phản xạ. Nhìn lại, cô tức giận ngọ nguậy.
“Hoắc Cảnh Thâm, đừng giả vờ say mà gây rối với tôi! Thả tỏi ra!”
“Không bỏ.”
Người đàn ỏng say rượu không có lý trí, chẳng sợ gì ném cô trên giường.
cô, khóa chặt cô trong vòng tay anh.
Vân Thanh vừa tức giận vừa lo lắng, cán bản là không thoát được.
“Hoắc Kiến Hoa!!”
Anh nhắm mẳt lại.
“Uống say rồi, không nghe.”
“…” Vân Thanh nghi ngờ tên cẳu này nhất định đang rất tĩnh táo, nhưng cô tức giận không được, vùi đầu vào trong lòng anh.
Những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua lớp đồ ngủ mỏng manh, nếm được mùi máu tanh.
Nhưng sau khi cô cắn cô một lúc lâu, người đàn ông không phản ứng gì cả.
cờ bẳt gặp đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm.
Anh hơi nghiêng đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh tái nhợt “Cắn chỗ này càng tiện.”
Vân Thanh hung hãng trừng mắt nhìn
anh.
Hoắc Cảnh Thâm ngây người cười, cúi đằu, áp mũi vào chóp mũi cô.
“Bà Hoắc tức giận trông rất đẹp.”
Đánh khỏng tới, chạy không thoát, ngày cả da mặt…. Vân Thanh cam chịu nằm im.
Hoắc Cảnh Thâm dường như đã say thật rồi, đầu cọ cọ vào cổ cô, tìm một tư thế thoải mái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thờ đều đều và chậm rải.
“Hoắc Cảnh Thâm?’’ Vân Thanh nhẹ giọng gọi.
Khống phản ứng.
Dường như anh đã ngủ, nhưng khi cô nới lỏng bàn tay đang vòng qua eo cô lại siết chặt lại như một phản xạ có điều kiện, súyt mữa thì siết cổ cô.
“Đừng làm loạn.” Hoắc Cảnh Thâm cau mày khó chịu, người không dậy nổi, sự thống trị của tôi và vô lý của kẻ duy nhất không hề giảm đi chút nào…
Vân Thanh nuốt nước miếng, chỉ đành làm gối ngủ.
Nhưng cô không ngủ được.
Trước mặt là khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng khi ngủ của người đàn ông.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh bối rối nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự không thích tỏi chút nảo sao?”
Dù sao anh cũng không nghe được.
Cô tự giễu cười, giơ tay lên, nhưng lại không dám đụng vào người đang cận kề mà chỉ mơ hồ phác họa đường nét của anh ta.
“Tôi rất thích anh.” Vân Thanh hai mắt dần dần mờ đi, cô kiềm chế thu tay lại “Nhưng tôi không thể tiếp tục thích anh nữa…”
Com buồn ngủ dần dần hiện lên, mi mắt Vân Thanh nặng trĩu, gần như lúc cô ngủ say, người đàn ông bẽn cạnh lặng lẽ mở mắt, đôi mắt sorn mài u ám mang một màu sắc phức tạp và thương cảm …
“Thích.”
Không ai biết lời thú nhận, sự im lặng biến mất trong đêm tĩnh lặng.
Sảng hôm sau, khi Vân Thanh tỉnh dậy, đã không thấy Hoắc Cảnh Thâm đâu nữa.
Nhưng cô đã tìm thấy một thẻ ngân hàng chỗ Hoắc Cảnh Thâm ngủ.
Không phải đính kèm thẻ đen, mà là thẻ không giới hạn …