Dường như sau khi Hoắc Cảnh Thảm say rượu, tính cách anh rất tốt, ngoài việc hơi bám người một xíu, thì vẫn rất nghe lời.
Đôi mắt nhìn chằm chằm cô, rồi cười.
Ván Thanh vừa dỗ vừa kéo anh tới lầu
dáng của Lựu Phong, đứng chắn ngoài
cửa.
“ Tứ gia làm sao vậy?” Lưu Phong cau mày, nhìn đôi mắt Vân Thanh như thể ánh mắt của một người đàn bà tội lỗi.
Vân Thanh không quen nhìn anh ta, ánh mắt đung đưa như khói, liếc xéo Lưu Phong.
“ Không nhìn ra sao? Chuốc say rồi đưa anh ta lên giường tôi ngủ.”
Vân Thanh cắn răng tức giận: “ Hồ ly tinh!”
Vân Thanh khẽ nhíu mày, nhìn hắn từ đầu tới chân: “ Hồ ly tinh thì sao? Chủ ngươi thích.”
Lưu Phong mặt tái mét, không mắng lại được nửa.
“ Bỏ Tứ gia ra! Nếu không ta sẽ không
khách khí với cô!”
I Thấy Vân Thanh không có ý buông tay,
Ị máu lên nảo, Lưu Phong lạnh lùng, giơ tay I định tát Vân Thanh, thật ra anh ta không có ý định đánh cô, chì muốn uy hiếp người con gái mặt dày này thôi.
Nhưng anh ta còn chưa chạm được vào sợi tóc của Vân Thanh, đã bị một lực mạnh chặn lại, cái tát đó, mới được nửa chừng đã bị Hoắc Cảnh Thâm ngăn lại.
Đối mặt với đôi mắt đen lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, Lưu Phong hoảng hốt, sợ hải, càng khó tin hơn.
“Tứ gia…”
Anh ta nhìn thấy sát khí trong đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm, giây phút đó, Lưu Phong cảm L nhặn dược cái lạnh thấu xương.
,! Thuộc hạ, sẽ tự đi chịu phạt.” Lưu Phong quỳ xuống, dáng vẻ phục tùng.
Vân Thanh lặng lẽ cất chiếc kim bạc trong tay mình.
Cỏ ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng góc cạnh của người đàn ông, trái tim cảm nhận được sự ấm áp.
Hoắc Cảnh Thâm không thèm nhìn Lưu Phong lấy một cái, anh Ồm eo Vân Thanh, đầu hơi lệch về phía tai cô, khàn tiếng: “
Vợ, anh buồn ngủ…”
“…” Vân Thanh bị trêu chọc, mặt đỏ bừng, nhất thời không biết người này say thật hay đang đùa cô, chĩ có thể giả vờ bình tĩnh kéo anh lên lầu.
Đợi tiếng bước chân biến mất, Lưu Phong mới từ từ đừng lên, mặt anh ta trắng bệch, mờ cố tay áo ra, VỊ trí bị Hoắc Cảnh Thảm
giữ lại khi nãy, đã hiện lên một vết tím bầm.
Nếu như khi nãy lực của Tứ gia mạnh thêm chút nữa, tay này của anh, sẽ bị phế hoàn toàn.
Mặt Lưu Phong tái mét, đi được một đoạn, Lưu Phong lập tức nghe máy.
“ Tần tiểu thư!” Trong giọng nói của anh có chút kích động.
Đầu dây bên kia, là giọng nói nhẹ nhàng của Tần Dĩ Nhu.
“ Lưu Phong, giờ này gọi điện có làm phiền anh không? Nhưng tôi rất lo lắng cho anh Tư…” Giọng cố lo lắng, “ Anh Tư khi nãy không nghe điện thoại của tôi, hai người ờ cùng nhau sao?”
Anh Tư nhất định bị con hồ ly tinh kia dầu độc rồi, nếu không sao cậu ấy có thé
khỏng nghe điện thoại của Tần tiểu thư? !
Lưu Phong nghiến răng, tức giận: “ Tứ gia vừa ờ cùng con hồ ly tinh kia!”
“ Hồ ly tỉnh?” Tần Dĩ Nhu hỏi tiếp: “Anh nói là Vân tiểu thư sao?”
“ Chính là cô ta! Con hồ ly tinh đó mói xuất hiện máy thảng, tứ gia đã hai lần bị thương vì cỏ ta, bảo vệ cô ta, bỏ mặc cả tính mạng mình!” Lưu Phong càng nói càng phẫn nộ,
“ Tỏi nghĩ sớm muộn củng có một ngày, hồn Tứ gia sẽ bị cô ta lấy mất!”
Tần Dĩ Nhu nhẹ nhàng: “ Vân tiểu thư có lẻ không có ý gì xấu, anh đừng làm khó người ta.”
“ Tần tiểu thư thật lương thiện! cỏ hoàn toàn không biết thủ đoạn của con hồ ly tinh đó, tòi trước giò chưa tu ng tháy Từ gia bao vệ một người như vạy!”____________________
Đầu dây bên.kia điện thoại là sáng sớm, Tần Dĩ Nhu đứng trên ban công, vuốt ve những bông hoa được chàm bón cẩn thận, nghe mấy lời của Lưu Phong, đầu ngón tay khẽ siết chặt, những bông hoa yêu kiều bị cắt đứt, trong đôi mắt dịu dàng trong veo như nước, hiện lên tia ghen ghét đố kị…